DẤU THỜI GIAN Tác giả: Tú Uyên Hạ vừa buông tiếng thở dài Ta lâng lâng nhớ ô mai tuổi hồng Có lần em dẩu môi cong Chẳng yêu sao lại bòng bong...rối bời? Thư tay trao giữa giờ chơi Ừ thì tôi trót...nhớ người bàn trên Có lần giả bộ ngồi xen Môi vừa chạm ánh mắt hiền...của ai. Lời yêu viết dưới nắng mai Phượng hồng hái vội lén gài...trang thơ Tình đầu tôi giống gã khờ Còn em trinh trắng mắt mơ mộng buồn... Trách chiều xưa chợt mưa tuôn Lời yêu trôi mãi, hạ cuồn cuộn đau Mình tôi với mối tình đầu Ngẩn ngơ tìm lại dấu màu thời gian...
LÚNG LIẾNG ƠI Tác giả: Phan Thu Hà “Lúng liếng à lúng liếng ơi Có một cuốn vở ai đánh rơi Mất gì mình mới cho ấy chuộc Bằng không mình giữ để đọc chơi”. Chọc nhỏ giận rồi nhỏ không nói Lặng im trên suốt dọc đường về Vào mùa phượng đỏ ve inh ỏi Hắn đành lẽo đẽo một thôi đê. Nhỏ ngồi bàn trên hắn bàn dưới Đủ trò nghịch ngợm nhất quỷ ma Thấm thoắt mấy mùa ...năm học cuối Lại thêm mùa cây phượng trổ hoa. Nhỏ lớn bổng rồi đâu còn nhỏ Hắn cũng phổng phao đúng “ trai làng “ Ai xui chữ “ ghét “ thành cầu nối Một ngày hai đứa hẹn nhau sang. Vu vơ hắn nhắc từng chuyện cũ Lại gọi nhỏ bằng :” lúng liếng ơi” Đỏ mặt nhỏ cười không giận nữa Ngày mai mỗi đứa một phương rồi. Vu vơ hắn khẽ cầm tay nhỏ Nhỏ cũng để yên chẳng nói gì Bông phượng ép vào trong cuốn vở Lời yêu đầu ngỏ trước mùa thi. Rồi hắn lên đường xa nhỏ mãi Ngày đi nào biết được ngày về Nước mắt chia ly chiều ái ngại Hoàng hôn buông tím cả chân đê. Ngày ấy xa rồi mùa hoa phượng Hai đứa trôi theo những cảnh đời Tình đầu đẹp mãi trong tim nhỏ Ngỡ ngàng ai gọi :” lúng liếng ơi !”
CÁNH BƯỚM KHÔ Thơ: Trương Túy Anh Hắn cao lêu nghêu Ngồi bàn tít cuối Thường hay lúi húi Vẽ bậy trêu ngươi. Một hôm ra chơi Khều tôi nói nhỏ Hẹn nhau trước ngõ Về quê hắn chơi. Đêm trăng sáng ngời Ngồi bên ruộng lúa Tim tôi nhảy múa Lòng thấy nao nao. Bỗng hắn thì thào Ngày mai xa nhau NGƯỜI TA có nhớ Đêm nay đầy sao? Cứ nói vu vơ Ngập ngừng tay nắm Tiếng mẹ gọi mắng Về đi con ơi... Ngày lễ ra trường Phượng đỏ sân vườn Ve sầu rả rích Nghe ai thút thít. Nghẹn lời tạm biệt Hắn đưa tấm thiệp Kèm theo bướm ép Cánh vừa mới khô. Tôi về Thủ đô Không còn gặp hắn Cánh bướm no nắng Vẫn nằm trong tim
CÔ BÉ Tác giả: Phạm Hồng Giang Anh vẫn thích gọi Em là cô bé. Em mỉm cười : chẳng bé nữa đâu Anh. Má bớt hồng tóc cũng chẳng còn xanh. Chỉ còn lại chút chòng chành nhung nhớ. Nhưng Em ơi tình yêu là hơi thở. Vẫn ngọt ngào như cái thủa ngày xưa. Thủa thơ ngây cùng bạn hữu trêu đùa. Đâu dám cầm tay dù lòng thì rất muốn. Rồi những buổi trèo tường khi đến muộn. Chúng bạn cười cô giáo bắt quay lưng. Có những hôm nghỉ học lúc nửa chừng. Lại rủ nhau trèo bẻ cành phượng đỏ. Thủa ấy trong Anh vẫn còn đâu đó. Văng vẳng bên mình lời ngỏ yêu thương. Góc sân trường còn đâu đó vấn vương. Chùm phượng vĩ nở đỏ đường ly biệt. Anh vẫn muốn gọi Em dù có muộn. Cô bé .... Ngày nào .... Xáo trộn ... Tim Anh ! 25/03/2015 Hồng Giang
MỘT THỜI NHẤT QUỶ NHÌ MA Thơ Thu Hiền Thuở ấy tôi học trò ngốc lắm Thương thầm cô nhỏ ở bàn trên Chẳng biết tỏ bày niềm thương nhớ Dại khờ toàn kiếm chuyện chọc em Có bận tà áo dài loang tím Còn tôi ngu ngơ đến nực cười Nghịch vẽ bằng lăng làm kỉ niệm Mắc mưa...lem áo...lệ em rơi Còn giấu bút, thước cùng sách vở Không may thầy gọi em trả bài Vở thiếu thầy phạt em điểm kém Tặng kèm tên trong sổ đầu bài Chẳng biết rồi trời xui đất khiến Bữa đó chợt nổi máu anh hùng Sâu róm, thằn lằn và rắn ráo Lén bỏ cặp em...như gã khùng Em giận xin thầy cho chuyển lớp Tôi ngẩn ngơ tự trách mình Bàn trên thiếu bóng em...trống vắng Tôi thẫn thờ giống kẻ điên Xa rồi thủa nhất ma nhì quỷ Nhớ hôm lớp cũ về tựu trường Em bảo:_ ngày xưa ông nghịch quá Tôi mến mà hổng có dám thương Xấu hổ tay dư thừa gãi tóc Kí ức ngày xưa bỗng tràn về Câu xin lỗi em từ dạo ấy Bây giờ...dẫu muộn..ấy đừng chê Hạlong 10.8.2018