Biểu cảm về người bà

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Biểu cảm về người bà
    • Mở bài:
    Cái gió lành lạnh của cơn rét đầu đông khẽ thổi qua khe cửa, luồn vào chỗ tôi nằm khiến tôi rùng mình co chân lại. Vội vàng, bà tôi ra khép chặt cánh cửa, đắp thêm cho tôi cái chăn ấm rồi nằm xuống bên cạnh. Tôi tiếp tục vùi mình trong giấc ngủ sâu trong hơi ấm của bà.
    • Thân bài:
    Bà tôi năm nay đã gần 60 tuổi. Ở cái tuổi gần đất xa trời, bà tôi cũng hay đau ốm nhiều lắm. Nhất là trong những ngày lạnh rét như thế này, thỉnh thoảng bà thấy đau nhức, ê ẩm trong người, không muốn làm việc gì. Hôm qua, tôi thấy bà khục khặc ho mấy tiếng, giọng bà khàn đặc lại. Chắc là do đất trời chuyển mùa nên khiến bà bị cảm lạnh rồi.
    Ba mẹ tôi đi làm cả ngày, đến chiều tối mới về. Tôi và bé Loan vẫn thường ở nhà với bà. Tuổi già sức yếu nhưng bà vẫn cố gắng làm việc, cố gắng chăm sóc chúng tôi thật chu đáo. Bà vẫn thường bảo, tuổi này mà không năng vận động nó sẽ mau yếu chân yếu tay lắm. Ngồi mãi cũng chán, làm cho nó thơi thả tinh thần.
    Mái tóc bà tôi đã ngã màu thời gian, lốm đốm sợi bạc. Mỗi buổi sáng thức dậy sớm, tôi thường giúp bà chải tóc trong nắng ấm. Hai bà cháu ngồi trước cửa, tôi chải tóc còn bà vừa ngoáy cơi trầu vừa kể chuyện cho tôi nghe. Tóc bà tôi rụng nhiều. Mỗi sợi tóc rụng là một nỗi gian truân, vất vả mà bà đã trải qua trong suốt cuộc đời mình.
    Bà nói, thời còn con gái, tóc bà suông mượt lắm, ngang dài xuống tận chấm lưng, ai thấy cũng mê. Mấy cô gái miền quê ai cũng để tóc dài như thế. Đó là nét đẹp truyền thống của dân tộc mình từ bao đời nay. Ngày đó, các cô, các bà chỉ gội nước lá nấu bồ kết thôi chứ không dùng dầu gội như bây giờ. Thế mà tóc mềm, mượt và thơm lắm. Ngày nay, bà vẫn còn giữ thói quen ấy, chỉ gội bồ kết, không dùng dầu gội hay dầu xả bao giờ.
    Chải tóc xong bà thường búi gọn ở trên đầu rồi dùng khăn quấn lại cho ấm. Tôi nhận thấy bà gầy hơn lúc trước. Trên khuôn mặt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn cằn cỗi, lốm đốm vết đồi mồi. Làn da khô co lại mỗi khi bà tôi cười. Đôi mắt mờ đục, hiền từ nhìn vào cơi trầu, cái miệng món mém nhai miếng trầu thơm. Đôi bàn tay bà mảnh khảnh, gầy guộc tước từng sợi rễ. Những chai tay gồ lên, răn nức. Nhiều lúc, cầm lấy bàn tay khô cằn ấy mà tôi thương bà quá, đôi mắt rưng rưng muốn khóc thật nhiều, thấy có lỗi thật nhiều với bà.
    Bà tôi thường mặc chiếc áo bà ba đen, bên ngoài khoát thêm chiếc áo cánh mà nâu điềm đạm. Thật ít khi tôi thấy bà may đồ mới. Ngoài những bộ cánh áo mặc ở nhà, bà còn có bộ áo dài nhung bà vẫn thường mặc đi ăn cỗ cưới. Các cụ ngày đó vẫn thích áo dài nhung mềm mại và lấp lánh kim tuyến. Các cụ bà trong làng ai cũng đã cho mình một bộ như thế. Mấy hôm trước, mẹ tôi mua cho bà cái áo len thật dày để bà mặc ấm trong mùa đông. Ở vùng này, mùa đông không lạnh như ở miền sơn cước nhưng bà đã lớn tuổi, cần phải giữ ấm thật nhiều.
    Mùa xuân đến, khí trời ấm áp, chúng tôi cùng bà cuốc đất trồng rau trong vườn. Cái Loan còn bé, không cầm nổi cuốc, cứ chạy loăn xoăn nhặt cỏ rồi vất tứ tung. Tay bà vẫn còn khỏe cuốc từng nhát cuốc chắc nịch xới tung mảnh vườn. Cái dáng lưng cong cong, nhịp nhàng theo từng nhát cuốc. Bà bảo, giờ xới đất cho tơi, đợi đến khi trời ấm hơn sẽ xuống hạt. Bà còn hứa sẽ cho tôi gieo hạt, tôi sẽ được tự mình gieo hết một lãnh rau muốn. Bà còn nói tôi phải tự chăm luống rau ấy cho đến khi nó lớn, không được để sâu hại và cỏ dại phá. Tôi thích thú vô cùng.
    Đôi lúc tôi thấy bà ngồi tư lự một mình, đôi mắt nhìn đăm đăm. Có lẽ bà đang nhớ ông tôi.Ông tôi đã qua đời từ lâu, bỏ bà bơ vơ trên cõi đời. Duyên phận trần thế, nghĩa tình trăm năm, kỉ niệm còn đó, dẫu biết thế nhưng sao không khỏi khong nhớ cho được.
    • Kết bài:
    Đêm nay, bố mẹ lại về khuya. Tôi lại ngủ cùng bà. Bé Loan đã ngủ từ lâu, nhìn nó cuộn tròn trong chiếc chăn ấm như con cún con vậy. Bà lại thì thầm kể chuyện cho tôi nghe. Những câu chuyện cổ tích quen thuộc, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần mà không biết chán, vẫn cứ thấy hay hay lạ thường. Giọng bà trầm ấm, miên man đưa tôi vào giấc ngủ say từ bao giờ không hay.