Cách cư xử của mẹ kế trong ngày cưới mình đã thêm chứng tỏ mẹ là người cao thượng và đáng kính nhất

  1. Tác giả: LTTK CTV10
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Bố mình mất năm mình 15 tuổi, nhưng mình quyết định vẫn sẽ ở với mẹ kế chứ không sống cùng mẹ đẻ.

    Mình sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Bố mẹ mình ly hôn từ khi mình còn rất nhỏ. Mẹ đẻ của mình là một người phụ nữ ham chơi, đua đòi. Bà đã từ chối nuôi dưỡng mình để có thể thoải mái với bạn bè và bản thân. Mình phải sống với bố, 2 năm sau bố mình cũng đi bước nữa. Thật may mắn là ở lần kết hôn thứ 2 này, bố đã mang lại cho mình một người mẹ thực thụ.
    Có lẽ trên đời này, người yêu thương và chịu đựng mình nhiều nhất là mẹ kế. Những ngày đầu về sống cùng một mái nhà, mình ghét mẹ ra mặt. Mình không ăn những món mà mẹ nấu, tự tay làm cho bản thân bị thương rồi mách bố là bị mẹ kế đánh. Minh đã từng hỗn láo và ranh ma như thế đấy. Đến bây giờ khi nghĩ lại, mình vẫn cảm thấy có lỗi với mẹ.
    Cưới nhau về nhưng bố mẹ quyết định không sinh thêm con. Bố mình nói mẹ không muốn san sẻ tình cảm cho người con nào khác ngoài mình. Trong mắt mẹ, mình đã quá thiệt thòi khi phải sống mà không có gia đình trọn vẹn. Khi ấy còn nhỏ dại, mình không thể hiểu được tại sao mẹ kế lại làm như vậy.

    [​IMG]
    Giờ đây, bản thân đã trưởng thành mình mới hiểu mang thai và sinh con là điều mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng khao khát. Vậy mà chỉ vì mình, mẹ lại chấp nhận cả đời không một lần được mang thiên chức ấy.
    Mình còn nhớ ngày ấy, dù được mẹ kế đối xử tốt nhưng mình vẫn không chút động lòng. Mỗi lần nhìn thấy mẹ đẻ khóc và nói xấu mẹ kế, mình lại cho rằng chính mẹ kế là người đã phá hoại gia đình hạnh phúc mà mình đáng được hưởng.
    Nhưng rồi tấm lòng của mẹ đã khiến mình cảm kích vô cùng. Năm ấy, mình đang còn là một học sinh tiểu học. Lúc ở lớp, mình nghe bạn bè kể về mấy trò chơi với lửa nên đã về nhà tự mày mò để chơi. Không ngờ ngọn lửa bén vào củi rồi lan dần cháy khắp phòng. Mình chỉ biết đứng ở trong la hét cầu cứu. Giữa lúc ngọn lửa như muốn nuốt chửng mình thì mẹ vừa khóc vừa chạy vào mặc cho bên ngoài la hét.
    Cuối cùng nhờ có sự dũng cảm của mẹ mà mình mới thoát chết. Kể từ ngày đó, mình gọi mẹ là mẹ và cũng thương mẹ như chính mẹ ruột của mình. Bố mình mất năm mình 15 tuổi, nhưng mình quyết định vẫn sẽ ở với mẹ kế chứ không sống cùng mẹ đẻ.

    [​IMG]
    Hôm qua là ngày mình kết hôn. Mẹ đã chuẩn bị cho mình rất nhiều quà để mang về nhà chồng. Nhưng mẹ lại không lên trao quà cho mình mà để mẹ đẻ của mình làm những việc ấy. Đứng ở hôn trường và nhìn thấy ánh mắt của mẹ, mình mới thấy mẹ thật cao thượng.
    Trước khi tàn tiệc, mình đã mượn mic của người dẫn chương trình và cảm ơn mẹ trước toàn thể mọi người. Khi mình nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ có mẹ là cúi xuống lau nước mắt vì xúc động.
    Tối nay, khi ngồi và nghĩ lại những kỷ niệm với mẹ, mình muốn viết ra những điều này để có thể lưu lại thật lâu. Mẹ là người không sinh ra mình, nhưng lại là người đã mang cho mình một cuộc sống hoàn toàn khác. Cảm ơn mẹ rất nhiều!