Cám ơn U23 Việt Nam - tâm sự của một ông chồng

  1. Tác giả: LTTK CTV26
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Sáng dậy muộn, dắt con đi ăn sáng, dọc đường thấy cờ đỏ sao vàng cắm ngập trời. Ở mấy cửa hàng tạp hóa thấy một đoàn trai gái choai choai đang mua cờ dán vào mặt cho nhau. Con bé con hỏi tôi: “Bố mua cho con hai cái được không, một cái bé dán vào mặt, một cái cờ nhỏ con cầm tay… cho đẹp”.


    [​IMG]

    Vợ tôi rất hay càu nhàu tôi vì việc con gái đòi gì cũng mua, ấy thế mà hôm nay vừa thấy cờ dán trên mặt hai bố con liền kêu lên: “sao không mua cho em một cái, sao không mua nhiều vào dán, cắm khắp nhà cho nó có không khí”. So với “em của ngày hôm qua” thì vợ tôi đã hoàn toàn lột xác.
    Hồi trước, mỗi lần tôi hét hò xem bóng đá cô ấy thường gắt gỏng, kêu rằng có mỗi quả bóng mấy chục người tranh nhau có gì vui? Rằng đá bóng cũng là một nghề, họ làm họ ăn chứ mình cổ vũ có ra tiền không, có no được không? Rằng đó chỉ là một trò chơi, một môn thể thao sao người ta cứ khóc cười khi thắng khi thua như “dở hơi” thế?
    Người ta hay nói “Muốn thì sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do”. Vợ tôi với bóng đá đích thực là như vậy, luôn có đủ những lý do để hạ bệ sự đam mê của tôi.
    Ấy vậy mà từ khi nghe anh bình luận viên vừa bình luận vừa khóc vì đội tuyển U23 Việt Nam lọt vào tứ kết CupU23 Châu Á, vợ tôi bỗng nhiên như thay đổi hẳn. Ban đầu là cô ấy vào mạng tìm xem anh bình luận viên vừa nói vừa khóc kia là ai, sau đó cứ thấy báo chí khen cầu thủ nào là cô ấy vào đọc. Cô ấy đọc nhiều đến nỗi cầu thủ nào, đang đá cho đội nào, quê ở đâu, gia cảnh thế nào, có bạn gái chưa, cô ấy đều tỏ tường hết.
    Rồi đến trận bán kết hôm rồi, cô ấy đi làm, mười phút lại gọi điện hỏi tôi có trốn đi xem bóng đá không? Tỉ số thế nào rồi? Ai ghi bàn? …Trước đây mỗi lần xem bóng đá mà vợ cứ gọi điện thể nào tôi cũng tắt nguồn cho xong, nhưng hôm ấy thì tôi vui đến lạ, cuộc gọi nào của vợ tôi cũng trả lời, hồ hởi thông báo. Trái tim cô ấy thật sự đã có một ngăn cho niềm yêu thích của tôi.
    Tối hôm qua, vào bữa cơm, vợ tôi bảo: “mấy em U23 đẹp trai quá ông xã ạ, lại rất văn minh, rất đáng yêu. Lên mạng đọc mà cười không ngậm được mồm, bao nhiêu người đẹp, bao nhiêu nam thanh nữ tú “thả thính” bay tứ tung. Em chỉ lo các em ấy bị phân tán tư tưởng thì gay go”. Xong rồi cô ấy “xui” tôi: “Mai anh cho công nhân nghỉ làm một buổi xem bóng đá đi. Một dịp vui hiếm có như thế này, đi làm rồi hồn vía cũng hướng tới bóng đá thôi. Mình làm quản lý là phải tâm lý ở chỗ ấy, mình ạ”.
    Vợ tôi, không biết tự khi nào đã trở thành một nhà tâm lý như vậy. Qua rồi cái thời khẩu khí “xem bóng đá có ra tiền, có no được không?”. Bây giờ ngồi với nhau là u23, ngồi với nhau là bàn về các cầu thủ Tây Á. Trên trang cá nhân cô ấy còn phũ phàng gỡ ảnh cưới của chúng tôi xuống rồi đổi hình đại diện thành ông Park Hang Seo với caption: “Người đàn ông đẹp trai nhất Hàn Quốc”. Ôi, vợ tôi, từ chỗ chỉ nhận xét trai đẹp bằng mắt, nay đã nhìn vẻ đẹp đàn ông bằng con tim. Phải yêu lắm cô ấy mới như vậy đấy. Như ngày xưa yêu tôi, ai cũng chê tôi xí trai mà cô ấy cứ khăng khăng “xấu nhưng có duyên”, thì ra đó là cái cách yêu bằng tim của cô ấy đấy. Nhưng mà tôi không ghen, tuyệt đối không hề cảm thấy ghen tuông.
    Chưa bao giờ tôi thấy cánh đàn ông phóng khoáng và dễ dãi như dịp này. Mặc các bà vợ suốt ngày khen trai trẻ đẹp trai sáu múi, đến ngay cả khi lên giường vẫn còn kể về các chàng trai. Mặc người yêu lấy hình ảnh “người lạ” làm hình đại diện trang cá nhân, mặc chị em suốt ngày ca tụng những người đàn ông khác. Bình thường mà thế các anh chả làm cho tan cửa nát nhà, chả giận hờn ghen tuông ầm ĩ lên. Nhưng giờ thì tuyệt nhiên không nhé.
    Hôm kia tôi đọc được dòng trạng thái của thằng em trai trên facebook, nó viết: “Chắc mình phải đi kiểm tra lại giới tính thôi. Bao nhiêu cô gái xinh đẹp không làm mình rung động, vậy mà bây giờ lại rung động thổn thức vì mấy chàng trai U23 là thế nào? Có ai có tình trạng giống tôi không, lên tiếng cái cho tôi bớt lo”. Đến cánh mày râu còn hoang mang vì tình yêu không biên giới như thế thì chấp nhặt gì cánh phụ nữ đa cảm yếu mềm, nhỉ?
    Chưa bao giờ người ta thấy từ ngoài đường đến trong nhà rộn ràng đến thế. Từ cụ già ngồi vá xe ở bên đường cho đến em nhỏ mới lên hai với lá cờ hình trái tim trên khuôn mặt non nớt. Từ người đi xe sang, cho đến cậu học sinh cầm lá cờ tung bay đạp xe trên đường phố.
    Tạm thời quên đi những nỗi lo cơm áo thường nhật hàng ngày, quên đi cả một mùa đông đang ngập tràn giá rét. Những trái tim rực lửa đang sưởi ấm cho nhau, xích lại gần nhau để đón một mùa xuân đang rất gần. Sự tuyệt vời của bóng đá chính là như vậy.
    Cảm ơn các chàng trai- những người thắp lửa niềm tin và hi vọng. Cảm ơn người thầy, người thuyền trưởng dẫn dắt U23 không cùng Tổ Quốc nhưng cùng một tình yêu đã khiến mọi khoảng cách vì địa lý bị xóa nhòa. Cảm ơn người hâm mộ đã lan tỏa ngọn lửa ấm áp đến từng ngôi nhà, từng con đường, từng góc phố trên đất nước này.
    “Tôi yêu Việt Nam”- chưa bao giờ tôi thấy mọi người dễ dàng viết ra cụm từ ấy, nói ra cụm từ ấy dễ dàng và thiết tha như những lúc này.