Đoàn Hồng Trang

  1. Tác giả: LTTK CTV
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Bài học qua câu chuyện về đứa con xa xứ

    Chúng ta luôn có những người phụ nữ tuyệt vời luôn bên cạnh ta, nâng đỡ từng bước chân ta đi dù cho ta có mắc sai lầm nghiêm trọng như nào đi chăng nữa. Chắc ai cũng đoán được Quatructuyen.com đang nhắc đến nhân vật nào đúng không – những người mẹ tuyệt vời luôn sát cánh cùng ta trên con đường đời. Hôm nay, hãy cùng Quatructuyen.com lắng nghe câu chuyện đáng suy ngẫm, về người mẹ cùng những đứa con xa xứ nhé.

    Hôm ấy, Tâm về nhà. Lâu lắm rồi, kể từ khi lên thành phố lập nghiệp, Tâm mới về thăm quê, thăm mẹ. Bây giờ Tâm đã mua xe mới, cách ăn mặc cũng ra dáng người thành thị hơn. Mới đến cổng làng mà mấy đứa nhóc cứ nhao nhao lên: “Ai kia? Ai kia?” “Chúng mày không nhận ra à, anh Tâm đấy, anh Tâm cù lần đấy” “Anh Tâm cù lần tậu xe mới, anh Tâm cù lần tậu xe mới”… Tâm nhăn mặt lại mỗi lần nghe tụi nó gọi mình cù lần, rồi phóng xe đi thật nhanh.

    Xuất thân từ làng quê nghèo, bố mất sớm, mẹ chỉ có anh làm chỗ dựa nên luôn cố gắng lo cho anh một cuộc sống chu toàn nhất. Nhà Tâm thuộc dạng hộ nghèo nhất trong xóm, quanh năm suốt tháng anh độc mỗi bộ quần áo vá đi vá lại. Tâm thấy tự ti về ngoại hình và gia cảnh, lúc nào anh cũng khép mình, nhiều đến mức mà tự khi nào anh có biệt danh “Tâm cù lần”.

    Không muốn mãi bó buộc ở mảnh đất quê, Tâm quyết tâm lên thành phố làm ăn. Mẹ anh lo cho con, nhưng không biết làm gì khác, chỉ biết chạy vạy vay cho anh số tiền tạm bợ để anh có chút vốn liếng ban đầu. Sự nghiệp của Tâm phất lên nhanh chóng ở cái đất Hà Thành, từ một tên thợ sửa xe, nhưng nhờ cơ duyên nào, mà nay Tâm đã thành ông chủ của một cửa hàng kinh doanh xe máy lớn. Tâm dần học cách ăn nói khéo hơn, chăm chút vẻ ngoài hơn khi đi gặp đối tác. Càng thay đổi nhiều, Tâm càng ghét cái quá khứ nhà quê nghèo kiết xác kia, đến mức không bao giờ về quê, dù cho là ngày lễ Tết quan trọng hay những lúc giản dị là về thăm cho mẹ đỡ mong. Tâm chỉ gửi tiền cho mẹ, đều đặn hàng tháng, tháng nào hợp đồng kí nhiều Tâm gửi thêm gấp đôi, có khi gấp ba, nhưng vẫn chưa lần nào Tâm về quê thăm mẹ. Mẹ mong con nên tuần nào cũng viết thư, khi thì sang nhà hàng xóm gọi điện cho đỡ nhớ, nhưng Tâm ít khi có thời gian nghe máy hay trả lời thư, họa hoằn lắm có lúc nhấc máy thì chỉ trả lời nhát gừng để còn đi gặp đối tác bàn công chuyện.

    Dạo gần đây sức khỏe mẹ Tâm kém, nên càng viết thư nhiều hơn. Tâm biết mẹ ốm, nhưng công việc quá bận, nên chỉ gửi thêm nhiều tiền hơn, kèm lời nhắn là mẹ đi khám và uống thuốc đều đặn. Bỗng một ngày, Tâm nhận được tin mẹ mất, anh sững người ra. Đi trên con đường quê mà bỗng dưng mắt Tâm lệ nhòa, dù đã cố nén nước mắt. Vào nhà, trước linh cữu của mẹ, Tâm gục xuống, không còn cầm được nước mắt. Mọi người kể rằng cụ ốm nặng lắm, đã vậy tâm lí không được tốt nên bệnh càng chuyển biến xấu hơn. Người ta còn bảo mẹ anh trước lúc nhắm mắt căn dặn mọi người rằng tuyệt đối không được khâm liệm, chừng nào con trai chưa về. Bà vẫn còn hi vọng được thấy con trai một lần sau cuối.


    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]

    Theo TEZ