Kể lại một câu chuyện đã khiến em cảm động

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Kể lại một câu chuyện đã khiến em cảm động


    29.jpg
    Không bao giờ gục ngã!​


    “Dũng cảm vượt qua mọi bệnh tật các em nhé!”, “Cười lên nhé các em. Mọi nỗi đau sẽ qua, hạnh phúc lại đến”… là những thông điệp yêu thương được viết nắn nót vào nhụy hàng trăm bông hoa hướng dương sáng 11-11.
    Cô bé Vươn cũng sinh ra và lớn lên như bao người khác. Em được sống trong một gia đình dù không giàu có nhưng cũng được sưởi ấm trong vòng tay của ba mẹ và tất cả mọi người. Nhưng nửa cuộc đời về sau em sẽ phải đối mặt với những khó khăn khi mà cuộc đời em bị chắn ngang bởi một bi kịch năm em 12 tuổi, dường như nó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời em, đã làm cuộc đời em đảo lộn, mất phương hướng khi mắc phải căn bệnh ung thư máu…
    Một cái tuổi đáng lẽ ra đã cắp sách đến trường, có thêm một mái nhà, một người mẹ và cũng như được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thay vào đó em phải đối mặt với cái nỗi đau quằn quại dường như không ai thấu hiểu được . Em đã phải trải qua thời gian dài sống chung với hóa chất, phòng bệnh. Nếu không mắc bệnh, có lẽ giờ này em đang được vui chơi, đùa nghịch cùng bạn bè; được học tập và được nhìn những con điểm chứ không phải nằm trên giường bệnh với bông băng, dây truyền kín người cùng những đau đớn do căn bệnh gây ra…
    Trở thành bác sỹ, thầy giáo, họa sỹ, cầu thủ bóng đá… có lẽ là những ước muốn rất đỗi bình thường của một đứa trẻ khỏe mạnh. Thế nhưng, với Vươn đang hàng ngày phải“chiến đấu” với căn bệnh ung thư, điều đó dường như là cả một chặng đường dài.
    Lúc nhỏ, mọi người ở xóm luôn khen em có một mái tóc giống như công chúa, thướt tha và óng ả, khuôn mặt tròn, màu da trắng hồng khiến ai cũng thích. Cả em vẫn luôn tự hào nói với mẹ rằng : “Mẹ này, sau này tóc con sẽ như công chúa tóc dài mẹ nhé!” Và về sau, em đã biết rằng mình sẽ không bao giờ thực hiện được lời nói đó khi tóc của em càng ngày càng ít đi và em đã phải đội mũ của bệnh nhân ung thư.
    Căn bệnh đã biến em trở thành một con người khác với lúc trước. Mái tóc của em đã mất đi và em đã trở nên mặc cảm với điều đó, em không dám đối diện với tất cả mọi người, giờ đây một cô bé với gương mặt đáng yêu đã trở nên gầy gò, xanh xao biết mấy, một cô bé thân thiện, tự tin, năng động đã bị căn bệnh đánh gục, trở thành một cô bé rụt rè, nhút nhát.
    Ngày kia, em bảo mẹ với một giọng nói dường như không thể cất lên nỗi: “Mẹ này, con rất hạnh phúc khi được đến bên mẹ, nếu được, kiếp sau con muốn được đến với mẹ thêm lần nữa được không mẹ…”. Đó là một đêm mưa lớn, là ngày mà Vươn dường như đau đớn nhất, là ngày mà con bé dường như đã kiệt sức. Em đã cố gắng nói với bố mẹ: “Con đã không kiên trì như cái tên ba mẹ đã đặt cho con nhưng nếu con được làm con ba mẹ thêm lần nữa con sẽ không khiến ba mẹ phải buồn đâu… Con muốn được một lần đi đến ngôi trường xem các bạn học được không ba?”
    Trong vòng tay ba và mẹ, em đã cố gượng để hoàn thành ước nguyện. Khi về phòng, gương mặt em bỗng xanh xao rất nhiều, trở nên kiệt sức. Và trong đêm mưa lớn ấy em đã ngủ, ngủ mãi…