Khám phá LMHT: Poppy - Người giữ búa

  1. Tác giả: LTTK CTV21
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Runeterra không hề thiếu các anh hùng dũng cảm, nhưng có rất ít người ngoan cường như Poppy. Mang theo cây búa dài gấp đôi mình, cô nàng Yordle kiên quyết này đã dành không biết bao năm để tìm kiếm “Anh hùng xứ Demacia,” một chiến binh huyền thoại được truyền tụng là chủ nhân của thứ vũ khí cô đang nắm giữ.

    [​IMG]

    Truyền thuyết miêu tả rằng, vị anh hùng này là người duy nhất có thể giải phóng hoàn toàn sức mạnh của cây búa và đưa Demacia đến thời đại huy hoàng. Dù Poppy đã đến tận những vùng xa xôi nhất của vương quốc, nhưng sứ mệnh của cô vẫn chưa có chút kết quả nào. Mỗi lần cô định đưa cây búa cho một anh hùng tiềm năng, những gì xảy ra sau đó đúng là thảm họa, và thường khép lại bằng cái chết của “người được chọn.” Người khác thì đã từ bỏ nhiệm vụ này từ lâu, nhưng người khác thì đâu có được sự can trường và kiên định như vị nữ anh hùng bất khuất của chúng ta.
    Poppy từng là một Yordle rất khác biệt. Từ lúc nhận thức được, cô đã tìm kiếm một mục đích. Xa cách với những Yordle ồn ào xung quanh, cô thích sự ổn định và những công trình to lớn. Ý thích này đã đưa cô đến với khu định cư của con người ở phía tây Valoran, nơi cô kinh ngạc khi nhìn thấy những đoàn lữ hành bất tận. Nhiều người trong số họ trông rách rưới và mệt mỏi, nhưng họ vẫn lê bước tiến lên để theo đuổi cuộc sống tươi đẹp phù hoa có thể đang nằm bên kia đường chân trời.
    Đến một ngày, một đoàn lữ hành khác đi qua. Không giống trước đây, những người trong đó dường như đang di chuyển với mục đích nào đó. Buổi sáng, họ dậy vào một giờ cố định theo tiếng tù và của người canh gác. Họ ăn cùng một giờ, và luôn kết thúc nó chỉ trong vài phút. Họ cắm và nhổ trại với tốc độ đáng ngạc nhiên.
    Trong khi Yordle dùng ma thuật bẩm sinh để tạo ra những thứ phi thường, những con người này đạt được điều tương tự nhờ phối hợp và kỷ luật. Họ hoạt động như bánh răng trong một cỗ máy, trở thành một thứ to lớn và mạnh mẽ hơn bất kỳ một cá nhân đơn lẻ nào có thể trở thành. Với Poppy, đây là thứ kỳ diệu hơn mọi ma thuật trên đời.
    Khi Poppy quan sát khu trại từ chỗ ẩn nấp an toàn, cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh chiếu ra từ trong lều. Đó là sĩ quan chỉ huy của nhóm, đang mặc một bộ giáp bằng thép sáng ngời và hoàn hảo. Tên ông là Orlon, và sự hiện diện của ông thắp lên ngọn lửa tinh thần cho mọi người. Nếu có ai nản chí, ông có mặt để nhắc nhở họ lý do phải cố gắng. Nếu có ai kiệt sức gục ngã, ông giúp họ đứng dậy. Điều đó gợi cho Poppy về một số bùa phép của Yordle, dù lại một lần nữa, không có ma thuật.
    Poppy len lén tiến vào để nhìn gần hơn. Cô thấy mình đi theo viên chỉ huy, như thể bị số mệnh thu hút. Cô nhìn Orlon hướng dẫn những người lính tập luyện. Ông ta không cao lớn, nhưng vẫn vung búa với sự linh hoạt đáng ngạc nhiên. Đến tối, Poppy nghe trộm ông thảo luận với những người khác trong trại. Họ đang lên kế hoạch đi về phía tây để xây một khu định cư lâu dài.
    Tâm trí Poppy ngập tràn những câu hỏi. Orlon sẽ đi đâu? Ông đến từ đâu? Làm thế nào ông tập hợp được một đoàn lữ hành như thế này, và liệu có chỗ cho một Yordle trong đó? Lúc ấy, cô đưa ra quyết định quan trọng nhất trong đời mình: lần đầu tiên, cô lộ diện trước mặt con người, vì cũng là lần đầu tiên, cô thấy mình có một mối liên hệ với họ.
    Cuộc gặp mặt hơi bất ngờ, vì Orlon đặt ra cho Poppy không ít câu hỏi hơn so với cô đặt ra cho ông, nhưng cả hơi sớm trở nên không thể tách rời. Ông trở thành người thầy của cô, và cô trở thành người học trò trung thành của ông. Trên sân tập, Poppy là một bạn đấu vô giá – thành viên duy nhất trong đoàn không e sợ gì khi tấn công ông. Cô không bao giờ tỏ ra khúm núm, cô tranh luận về những quyết định của ông với sự ngây thơ con trẻ, cứ như thể cô không biết mình phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh. Cô đi cùng ông tới khu định cư mới – một quốc gia đầy tham vọng được gọi là Demacia, nơi mọi người đều được chào đón, không kể đến địa vị hay xuất thân, chừng nào họ còn đóng góp cho lợi ích chung.
    Orlon là hình tượng được dân chúng cả vương quốc yêu mến. Dù rất ít người thấy ông cầm cây búa, nhưng ông luôn mang nó trên lưng, và thứ vũ khí đó nhanh chóng trở thành biểu tượng được tôn sùng của quốc gia đang phát triển này. Mọi người rỉ tai nhau rằng nó có sức mạnh san bằng núi non và chia đôi mặt đất.
    Orlon trao cây búa cho Poppy khi qua đời, cùng với nó là hy vọng về một vương quốc trường tồn. Chỉ lúc đó ông mới kể cho cô câu chuyện về sự ra đời của thứ vũ khí này, và làm sao ông chưa bao giờ thực sự cầm nó trên tay. Ông giải thích cho Poppy rằng cây búa được dành cho Anh hùng xứ Demacia – người duy nhất có thể giữ vững Demacia. Khi người bạn trút hơi thở cuối cùng, Poppy thề với ông sẽ tìm ra vị anh hùng đó và đặt cây búa vào tay anh ta.
    Nhưng dù Poppy có được sự kiên định, cô lại thiếu tự tin, và chưa bao giờ nhận ra rằng cô có thể là vị anh hùng Orlon đã nói.