Mặc bạn trai lấy vợ, chúng tôi vẫn công khai hẹn hò và câu chuyện 'đẫm nước mắt' phía sau

  1. Tác giả: LTTK CTV10
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Nửa năm nhẫn nhịn chờ đợi ngày bạn trai được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng cuối cùng chính tôi lại là người phải ra đi.

    Tôi và anh chơi với nhau từ nhỏ. Chúng tôi lớn lên, yêu nhau cũng gọi là "thanh mai trúc mã". Tôi đã hơn 25 tuổi nhưng anh vẫn bảo đợi thêm vài năm nữa để sự nghiệp ổn định thì sẽ làm đám cưới. Vì anh là con cả và nhà cũng không khá giả lắm.
    Nhưng đùng một cái, anh lấy vợ. Anh kết hôn với con của một người bạn với bố mẹ mình. Từ nhỏ, cô ấy sức khoẻ đã yếu, ra vào bệnh viện như "cơm bữa". Tôi biết sơ sơ về cô ấy chứ không chơi cùng. Cô ấy và anh cũng không thích nhau.
    Rồi cô ấy bị bệnh gì đó trong nhiều năm, cả nhà đi vái tứ phương nhưng bác sĩ kêu trả về. Bố mẹ cô ấy muốn con gái có chồng trước khi chết nên năn nỉ bố mẹ anh. Không ai muốn cưới một người con gái sắp chết cả. Nhà bên đó cũng nói anh và tôi vẫn cứ yêu nhau thoải mái. Khi con gái họ mất rồi, anh tự do lấy vợ khác và còn nhận sẽ lo hết toàn bộ đám cưới của anh với con gái họ cũng như của anh với tôi sau này.

    [​IMG]
    Ban đầu cả anh và tôi rất hoang mang. Bố mẹ anh khuyên tôi rằng giúp một người như xây bảy toà tháp. Nhưng sau này tôi biết nguyên nhân sâu xa hơn là gần 20 trước bố mẹ anh làm ăn vay nợ nhà bên đó một số tiền lớn đến giờ vẫn chưa có khả năng chi trả. Ngoài ra, nhà đó cũng là đầu mối cung cấp vải bán cho bố mẹ anh.
    Cuối cùng, anh cũng đành chiều theo ý muốn của bố mẹ. Tôi giận lắm, không gặp anh gần một tháng. Nhưng anh dỗ dành khiến tôi mủi lòng. Anh bảo đây là trả ơn cho nhà bác ấy cũng như báo hiếu cho cha mẹ anh, không thể từ chối chứ bản thân không muốn. Khi cô ấy mất rồi, anh sẽ lập tức cưới tôi.
    Ngày nào anh cũng đến ngồi một góc chờ tôi nguôi giận. Tôi thương anh lắm nên bỏ qua. Từ khi lấy nhau, cô ấy vẫn ở nhà dưỡng bệnh. Anh vẫn đi làm, đi chơi với tôi bình thường và không bao giờ nhắc một chữ đến vợ. Nhưng từ khi lấy chồng sức khoẻ của cô ấy tiến triển tốt hơn. Tình hình cứ dùng dằng như thế trong nửa năm, tôi cũng không thể giục người ta chết và cũng không thể chia tay anh vì vẫn còn yêu.
    Nhưng một hôm, anh đến chơi với tôi. Sau đó, tôi có hỏi thăm qua tình hình sức khỏe của vợ anh. Anh nói chuyện, tôi mới biết cô ấy đã có thai. Khi nghe tin này, trời đất sụp đổ trước mắt tôi. Nhưng giọng anh vẫn rất thản nhiên, như không có chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi sao anh không nói chuyện này sớm? Anh nói cũng mới biết, giờ cũng đã nói với tôi rồi. Trước đây, khi hẹn hò với anh, tôi không hề áy náy, nhưng giờ thì khác. Tôi cảm thấy mình chẳng khác nào là người thứ ba, phá hoại gia đình anh.
    Tôi đề nghị chia tay, nhưng anh không chịu. Anh nói rằng bây giờ sức khoẻ cô ấy đã tốt, có thể li dị để cưới tôi như lời hai bên đã hứa. Nhưng tôi không thể chấp nhận được. Nếu chỉ cưới giả vờ thì anh cần gì đụng đến cô ấy. Giờ đây, dù gì cô ấy cũng đang mang trong mình giọt máu của anh.

    [​IMG]
    Lần này, tôi kiên quyết chia tay. Anh đau khổ, tìm đến nhà nhưng tôi không chịu gặp. Tôi còn biết anh uống rượu và khóc rất nhiều. Nghe nói anh cũng oán trách cha mẹ lắm, còn đòi li dị vợ. Nói chung thì giờ việc cũng đã lỡ, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc từ mặt anh Nhưng anh cứ đeo bám làm tôi phải tìm công việc ở một nơi khác và chuyển đi.
    26 tuổi, tôi bắt đầu lại ở một nơi xa gia đình, bạn bè. Mất người mình yêu nhất trong đời, gắn bó hơn 20 năm và cũng là bạn bè suốt tuổi ấu thơ, khiến tim tôi đau nhói. 15 năm chơi chung, 5 năm yêu tôi không tiếc, chỉ tiếc nửa năm đợi khi anh đã có vợ rồi. Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói với anh là: "Em giận anh, giận cả đời".