Nguyễn Dạ Quỳnh

  1. Tác giả: LTTK CTV
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Valentine trắng này, chúng mình lại yêu nhau em nhé!?

    Cuộc sống bộn bề đã khiến tôi quên rằng, cô ấy không chỉ là vợ, mà còn là một người phụ nữ mong muốn được yêu thương. Bao lâu rồi tôi không nhận ra vợ cũng muốn một Valentine như bao người phụ nữ ngoài kia…

    Tôi vừa kết thúc chuyến công tác cả 3 tháng dài ở nước ngoài. Tôi vội vã về nhà rồi đến công ty hoàn thành cho xong dự án dang dở. Tôi đi khi vợ con đều đi vắng, và về nhà khi mẹ con cô ấy đã đi ngủ say. Ngủ được vài tiếng thì tôi lại đi ngay đến công ty chuẩn bị tiếp cho buổi gặp mặt sáng hôm đó. Công việc của tôi dạo này cứ dày đặc đến khổ, thời gian chăm chút cho mình tôi còn chẳng có. Mọi việc gia đình lúc này đều do một mình vợ tôi đảm nhận. Tôi thương cô ấy nên càng cố gắng hơn trong công việc. Bản thân tôi luôn nghĩ, mọi nỗ lực của tôi bây giờ đều chỉ vì mẹ con cô ấy.

    Hôm nay tôi lại đến công ty khá sớm. Các nhân viên của tôi có vẻ xì xầm cả buổi sáng điều gì đó. Tôi lại không mấy quan tâm, chỉ loay hoay trong văn phòng riêng làm cho xong đống giấy tờ cao ngất. Đến gần chiều thì công việc của tôi cũng đã tạm đâu vào đấy, tôi nhìn đồng hồ đã là gần 5 giờ. 6 giờ rưỡi tối tôi có cuộc hẹn với một vị khách quý. Điện thoại chợt đổ chuông, là vợ tôi:

    – Chiều nay anh đến đón em được không?

    – Sao vậy? Sáng em không đi xe à?

    – À…ừm…xe em hư chưa sửa xong

    – Hay em bắt taxi đi, 6 giờ rưỡi anh có hẹn rồi.

    – Anh qua rước em hôm nay được không? Hôm nay thôi, em lười đón taxi lắm

    Tôi thở dài thườn thượt khi vừa nói chuyện với vợ, vừa nhìn lịch làm việc của mình. Tôi miễn cưỡng đồng ý và bảo vợ thu xếp sớm để tôi qua đón cô ấy. Dù sao thì nhà tôi cũng gần với chỗ hẹn, đưa vợ về rồi qua chỗ hẹn cũng không muộn. Tôi đến công ty vợ cũng là lúc tan sở. Vợ tôi mở cửa xe ngồi vào, trước khi quay sang tôi còn vẫy tay chào những cô đồng nghiệp.

    Cô ấy chào tôi với nụ cười sáng bừng, hôm nay hình như có điều gì khiến vợ vui lắm. Tôi cũng chẳng hỏi gì, chỉ cố loay hoay cho qua khỏi khúc đường đang kẹt xe kinh hoàng. Vợ nói đang kể về chuyện trong công ty, bảo rằng các cô đồng nghiệp hôm nay được tặng quà. Tôi đang định hỏi là dịp gì mà được tặng quà thì điện thoại reo. Cuộc nói chuyện với đối tác kéo dài đến khi tôi đưa vợ về đến nhà. Vợ tôi nấn ná bước xuống xe rồi quay lại nhìn tôi. Hình như cô ấy đang định nói gì đó rồi lại thôi. Tôi ra hiệu chào rồi cho xe đi đến chỗ hẹn. Đi gần đến chỗ hẹn thì tôi lại nhận cuộc gọi từ chính vị khách quý tôi sắp gặp

    – Xin lỗi chú, chắc hôm nay chúng ta phải hủy hẹn rồi. Bà vợ của tôi mới vừa um sùm khóc lóc vì tôi quên mất hôm nay là lễ Valentine trắng. Thư ký thì xin nghỉ ốm nên cũng chẳng nhắc được tôi. Hẹn chú hôm sau nhé, không thì tôi thiệt không yên với vợ mất

    Tôi hơi giật mình khi nghe ông ta nói nhưng rồi cũng cười trừ. Tôi thẫn thờ hồi lâu khi vừa cúp máy. Đầu tôi như đoạn phim tua chậm chạp lại. Hôm nay là lễ tình nhân?



    Tôi chạy xe về nhà, vợ tôi đã đi đâu rồi. Tôi vội vào phòng chuẩn bị tắm rửa. Tôi chợt thấy trên giường ngủ một hộp đồ mới toanh, là chiếc váy hình như vợ tôi mới mua thôi. Trên giường còn là hóa đơn đặt nhà hàng cho hôm nay, một nhà hàng cho những cặp yêu nhau. Tôi lặng người, tự dưng lại thấy mắt rơm rớm. Đáng lẽ đây phải là những thứ tôi chuẩn bị cho vợ, tạo cho cô ấy bất ngờ. Vậy mà đến cả việc nhớ hôm nay là lễ tình nhân tôi cũng quên mất. Vợ đã cố ý muốn tôi đến rước, chắc cũng vì không muốn để mọi người nghĩ rằng mình có một người chồng vô tâm như tôi…

    Vợ dừng xe trước cửa, tiếng con gái 6 tuổi của tôi vang vọng ngây ngô khắp nhà. Tôi đi xuống mỉm cười với vợ. Cô ấy ngại ngùng nhìn chiếc xe không hề có dấu hiệu hư hỏng gì

    – À…em mới đi lấy xe này…

    – Ừ, để đó đi, anh đưa bé Mon sang nội

    – Sao lại đưa con sang nội giờ này anh?

    – Em lên nhà thay đồ đi

    – Thay đồ…

    – Ừ, thay cái váy trên giường ấy. Đẹp đó!

    Tôi nháy mắt, mỉm cười với vợ rồi đưa Mon sang nhà nội hôm nay. Tôi muốn dành cả hôm nay cho vợ.

    Tối hôm đó, vợ tôi đã rất vui. Lâu lắm rồi tôi không thấy vợ cười nhiều và hạnh phúc như thế. Cũng lâu lắm rồi, tôi không nhận ra vợ đã ốm đi nhiều, chiếc váy ôm vợ mặc lại càng khiến tôi thấy mình vô tâm quá đỗi. Vậy mà vợ tôi chẳng trách móc tôi lời nào. Tôi càng bận rộn, cô ấy càng im lìm là chỗ dựa vững chắc cho tôi.



    Cuộc sống bộn bề đã khiến tôi quên rằng, cô ấy không chỉ là vợ, mà còn là một người phụ nữ mong muốn được yêu thương. Bao lâu rồi tôi không nhận ra vợ cũng muốn một Valentine như bao người phụ nữ ngoài kia. Tôi đã vô tâm suốt những ngày còn lại trong năm, rồi cũng quên nốt cả các ngày ý nghĩa khác. Tôi thấy lòng mình như nóng như lửa, cứ muốn ôm vợ thật lâu, thật chặt.

    Phụ nữ đến cuối cùng, cũng chỉ mong người đàn ông của mình có thể thương mình, để tâm dù là chút ít. Chỉ cần như thế, họ cũng đã có đủ sức mạnh để hy sinh hết mọi điều. TEZ chúc bạn và người ấy có một ngày Valentine trắng thật đẹp và ý nghĩa.


    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]

    Theo Tez