Suy nghĩ về những tấm gương không đầu hàng số phận

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Suy nghĩ về những tấm gương không đầu hàng số phận
    • Mở bài
    Khi sinh ra không phải ai cũng là người may mắn. Ai cũng muốn được là người khỏe mạnh, nhưng nào ta đâu có được lựa chọn hoàn cảnh cho mình. Cuộc sống sẽ luôn có những mảnh đời khác nhau. Tuy nhiên, chúng ta vẫn thường nghe nói rằng số phận là do bản thân mỗi người tự quyết định. Những éo le trong hoàn cảnh sẽ chỉ là thử thách, đòi hỏi ta phải vươn lên vượt qua để sống, học tập và công hiến cho xã hội. Thực vậy ngay trên quê hương Việt Nam, có không ít con người không chịu đầu hàng số phận.
    • Thân bài
    Hẳn con số đếm những người như vậy không ít. Họ là ai ? Họ là những con người có ý chí, vượt lên mọi khó khăn, là Nguyễn Ngọc Ký, Đỗ Trọng Khơi hay Nguyễn Minh Phú. Câu chuyện cậu bé viết bằng chân chẳng đã bao lần làm ta cảm động quý trọng sao. Có nghe những lời tâm sự trên mẹt cau của Nguyễn Ngọc Ký về cuộc đời mình mới thấy hết những gian nan.
    Trò chơi xếp cau cùng lời an ủi ngọt ngào của mẹ đã mở cho tôi một trời hy vọng. Nó thực sự là kỷ niệm ngọt ngào ghi dấu mở đường cho những tháng ngày sau đó. Tôi dùng đôi chân thay cho đôi tay với bao nhọc nhằn gian khó, từng bước viết lên cuộc đời mình cho đến hôm nay”. Vậy mà nhờ đôi chân ấy, Nguyễn Ngọc Ký đã từ một cậu bé bại liệt cả hai tay từ lúc mới bôn tuổi vào được đại học và trở thành nhà giáo ưu tú.
    Bên cạnh đó ta còn thấy có rất nhiều con người khác như thế. Một gương mặt điển hình của thế hệ trẻ hôm nay: Nguyễn Minh Phú, một trong những gương mặt tiêu biểu của Đại hội cháu ngoan Bác Hồ toàn quốc diễn ra tại Hà Nội vừa qua. Cha bạn bị nhiễm chất độc màu da cam, gia đình nghèo khó dựa vào nghề nông leo lắt. Bản thân Phú bị mất hai cánh tay từ khi mới cất tiếng khóc chào đời. Tuy nhiên, không ngại ngần khó khăn, ngày ngày Phú theo em đến lớp để nghe lỏm cô giáo giảng bài. Những ngày tháng như thế qua đi, em hòa nhập vào cuộc sống, học tập giỏi, tích cực giúp đỡ gia đình…
    Đó là những con người mà xã hội phải cảm ơn họ, mỗi chúng ta cảm phục và quý trọng họ. Số phận có ngặt nghèo nhưng họ không đầu hàng, cố gắng vươn lên bằng ý chí nghị lực để không thua kém ai. Họ học tập, rèn luyện, có lẽ bao nhiêu mồ hôi đã rơi xuống, bao nhiêu nước mắt đã chảy ra, bao lần học phải âm thầm vượt qua những mặc cảm, vượt lên chính mình mới có thể được như vậy.
    Những gì họ đã và đang đạt được như tiếp thêm sức mạnh cho xã hội, cho mỗi chúng ta. Họ không từ bỏ niềm tin. Một xã hội có những con người như vậy ắt hẳn là một xã hội phát triển. Ý chí của họ, nghị lực của họ cho ta hiểu một sức mạnh vô hình thật kỳ diệu. Những gian nan của cuộc đời có thể đánh cắp mất sức khỏe, thể xác, nhưng không thể đánh cắp mất tinh thần. Họ là những con người “tàn nhưng không phế”.
    Thành công đến với chúng ta không phải là một con đường ngắn và trơn tru. Với những số phận éo le con đường ấy còn dài hơn, khó khăn nhiều hơn. Để đạt được thành quả như vậy có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng trước hết và chủ yếu nhất là ở chính bản thân mỗi người. Nào ai thay thế họ được suy nghĩ đúng đắn về bản thân, về cuộc đời ? Nào ai thay được họ có những ước mơ cao đẹp, có ích ? Nào ai thay được họ nỗ lực ý chí vươn lên ? Như Nguyễn Ngọc Ký, như Nguyễn Minh Phú hẳn họ đã phải vượt qua cách trở lớn nhất: chính bản thân họ.
    Như trong tác phẩm Thép dã tôi thế đấy cũng đã viết: “Đời người chỉ sống có một lần, hãy sống sao cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ta không phải ân hận về những năm tháng đã sống hoài sông phí. Có lẽ những con người không may mắn ấy đã ý thức được rằng mình cũng đang có một cuộc sống, được cha mẹ đặt vào cuộc đời này dù mình ra sao thì mình vẫn phải hướng tới tương lai. Cho dù mọi thứ mất đi nhưng tương lai thì vẫn ở phía trước, hơn nữa trong trái tim nóng bỏng nồng nhiệt, yêu đời luôn có một niềm tin.
    Chính vì thế, họ cố gắng không ngừng, kiên trì bền bỉ. Chẳng phải như thế sao, khi Nguyễn Ngọc Ký bắt đầu từ việc xếp cau, đã thất bại, nhưng rồi cũng thành công. Ông cũng đã khổ sở biết bao khi cầm bút viết nguệch ngoạc. Và chẳng phải sao, Nguyên Minh Phú cũng nhẫn nại ngày ngày theo cậu em trai đến trường để nghe thầy cô giảng bài. Không có điều kiện anh phải tự học, tự tập viết rất nhiều trong âm thầm để cha mẹ khỏi buồn. Theo thời gian càng ngày ta càng thấy sự bền bỉ của những con người đó, ý chí kiên định của họ, khát vọng và những việc họ làm là những điều đẹp đẽ nhất.
    Cùng với quyết tâm, họ không hề đơn độc. Cậu bé Ký thuở nào hẳn sẽ từ bỏ nếu như mẹ không an ủi động viên; mẹ chỉ dẫn và luôn ở bên. Khi đó trong tâm thức tựa như có một sức mạnh sôi nổi lắm, thiết tha lắm đẩy cho ta tiến bước.
    Chính những con người đã từng sống trong khó khăn ấy, đã mang lại động lực cho gia đình và xã hội. Bản thân họ đã nắm chắc cho số phận của mình, họ cầm tay lái cuộc đời. Một ngày mai tươi sáng đang chờ đón họ như bao công dân khác của xã hội. Hơn thế nữa điều mà họ có được sau đó còn quý giá hơn nhiều: Đó là sự tin yêu của mọi người. Gia đình thay vì lo lắng, thì trở nên tự tin vào cuộc sống. Xã hội có những tấm gương đẹp về nghị lực. Cần biết bao những con người như thế.
    Chính vì vậy nếu là một người sinh ra được may mắn, ta hãy cảm ơn cuộc sống và sống sao cho đúng. Đặc biệt với những con người bất hạnh ta hãy mở rộng lòng hơn. Họ có đầy đủ quyền như mỗi chúng ta, họ đáng được cảm thông và tôn trọng. Xã hội là vòng nơi tu dưỡng con người. Nói như thế cũng có nghĩa mọi ảnh hưởng của xã hội sẽ tác động tới mỗi cá nhân. Tạo dựng một điều kiện tốt để những người như họ phát huy khả năng là điều chia sẻ lớn nhất cho những người thiếu may mắn.
    Chẳng ai muốn những người xung quanh mình đau khổ, và càng không muốn bản thân đau khổ. Tuy nhiên nếu chẳng may lâm vào hoàn cảnh khó khăn ngặt nghèo hãy biết chấp nhận và chống lại số phận. Một xã hội chỉ tốt đẹp khi có những người công dân tốt. Sống tốt là có trách nhiệm với chính mình, có nghị lực, có quyết tâm cùng ý chí vươn lên ngay từ ngày hôm nay.
    Trong cuộc sống chúng ta có rất nhiều người sống trong hạnh phúc sung sướng và thành đạt nhưng cũng có không ít người bất hạnh sống trong khổ đau và tủi phận. Khi sinh ra họ bị thiệt thòi vì khuyết tật. Bất hạnh đến với họ từ nhiều phía, có thể do bẩm sinh, do tai nạn, do bệnh tật hoặc do rủi ro…
    Nói chung sự khiếm khuyết đó luôn đem đến cho họ nỗi đau buồn triền miên, do sự xa lánh mọi người hoặc sự mặc cảm sâu sắc. Thể xác họ tuy không bằng mọi người nhưng tâm hồn họ vẫn rất trong sáng, lành mạnh. Một số trong những người như họ đã cố gắng vươn lên không ngừng. Họ tự khẳng định mình là những người tuy tàn nhưng không phế. Nghị lực sống và ý nghĩa cuộc đời của họ là tấm gương sáng cho mỗi chúng ta.
    Một trong số những người đã bứt khỏi hoàn cảnh tuyệt vọng đó là thầy Nguyễn Ngọc Ký, một người giàu nghị lực đã quyết tâm vươn lên số phận bằng nỗ lực phi thường mà ít ai có được. Ngay từ hồi còn bé, thầy bị teo hai cánh tay sau một trận ốm. Nỗi đau về thể xác không ghê gớm bằng nỗi đau về tinh thần. Sự thiếu cảm thông của những người xung quanh và cảm giác bị mặc cảm luôn đè nặng trong lòng khiến tuổi thơ của thầy thiếu thốn niềm vui, sự hồn nhiên tươi trẻ. Cuộc sống lúc đó luôn là sự né tránh tất cả mọi người, kể cả với người thân.
    Nhờ sự động viên của mẹ, và sự tận tình của cô giáo đến tận nhà để giảng giải và khuyến khích, nhờ đó mà thầy như được hồi sinh với lòng quyết tâm vươn lên để cởi mở và sống như mọi người. Không có tay thì thầy dùng chân để viết. Viết bằng chân đó là cả một sự vất vả, sự khổ luyện sẽ bội phần khó khăn. vậy mà thầy đã vượt qua tất cả để trở thành một người học trò giỏi hồi phổ thông, một sinh viên gương mẫu trong giảng đường của Trường Đại học Tổng hợp. Sau này trở thành người thầy giáo mẫu mực cho bao nhiêu thế hệ học trò noi theo.
    Không phải ai cũng làm được như con người giàu nghị lực đó. Nghĩa là có đủ nghị lực để đứng lên sau nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Tấm gương nghị lực của thầy khiến những người lành lặn chúng ta cần phải cố gắng, nỗ lực nhiều hơn nữa.
    Anh Bạch Đình Vinh cũng là một người mà chúng ta cũng hết lòng khâm phục. Con người tàn tật này là sinh viên của ba trường đại học: Giao thông vận tải, Thương mại và Đại học Bách khoa Hà Nội. Năm 1993 một tai nạn khủng khiếp đã bất ngờ ập xuống đầu anh khi anh đang trên đường đi học về. Một chiếc xe máy đâm sầm từ đằng sau, hất tung anh xuống đường khiến anh ngất đi hôn mê sau nhiều ngày. Hậu quả anh bị bại liệt toàn thân, chấn thương nội tạng, khuôn mặt bị biến dạng, mất cả tiếng nói, tất cả tưởng chừng như đã châm hết ở cuộc đời người thanh niên đang còn quá trẻ này. Vậy mà nhờ ý chí vươn lên mãnh liệt, lòng quyết tâm cao độ cùng với sự động viên giúp đỡ tận tình của gia đình đặc biệt là người bố đã đưa anh từng bước trở lại cuộc sống.
    Nói ra thì đơn giản nhưng để làm được điều đó, những người muốn tự làm ra số phận cho mình phải trải qua một quá trình khổ luyện hết sức gian nan bằng biết bao nhiêu đau khổ, nước mắt thậm chí cả sự tuyệt vọng. Ngày tháng trôi qua, nụ cười đã trở về với anh sau bao nhiêu ngày đêm gian khổ vật lộn với đau thương anh đã làm chủ được mình.
    Đặc biệt sự hòa nhập kỳ diệu nhất của anh là ngồi trên xe lăn, phát âm khó khăn, tay khèo mà anh vẫn lấy được tấm bằng cử nhân thương mại, kỹ sư giao thông và kỹ sư công nghệ thông tin. Việc này ngay những người bình thường không phải ai cũng làm được. Hạnh phúc của anh không phải chỉ cho cá nhân anh mà còn là niềm tự hào của tất cả chúng ta. Biết khâm phục một con người dũng cảm đã vượt lên số phận cay đắng cũng có nghĩa là chúng ta đã biết hướng thiện.
    Mọi người vẫn không quên cô Nhữ Thị Khoa, cô gái khuyết tật ngồi trên xe lăn bán bánh mì ở phố Lò Đúc. Từ nông thôn cô đã tự ra thành phố kiếm sông cô tự lo cho mình không muốn làm phiền lụy đến ai ở nơi đất khách quê người. Một cơ duyên đã đưa cô đến với thể thao và cô đã đem về cho đất nước tấm huy chương vàng của Đại hội thể thao những người khuyết tật khu vực Đông Nam Á.
    Vinh quang mà họ đạt được đã tôn vinh sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam trên trường quốc tế…. Vượt qua số phận không phải là những người khuyết tật mà còn có những người bình thường nhưng hoàn cảnh sống có quá nhiều éo le, trắc trở. Lê Vũ Hoàng là một ví dụ. Anh là người đạt giải nhất trong cuộc thi “Đường lên đỉnh Olympia”. Nhà nghèo, ở một huyện miền núi, lúc cuộc thi vào vòng chung kết thì mẹ anh đau nặng phải cấp cứu ở bệnh viện, anh đả cố gắng vươn lên tất cả và cuối cùng vinh quang và chiến thắng đã mỉm cười với anh.
    Trước vẻ đẹp của những con người đó, chúng ta không thể không đau xót bởi một số bộ phận thanh thiếu niên đã sống buông thả, hủy hoại cuộc đời và tuổi xuân của chính mình và xã hội. Sống không có mục đích, không có lý tưởng. Họ là những mảng tối cần xóa bỏ.
    • Kết bài
    Những con người mà chúng ta gặp gỡ trên đây đều được coi là niềm tự hào của đất nước. Họ dựa vào chính sự phấn đấu của cá nhân để vượt lên mọi khó khăn trở ngại về cả khách quan lẫn chủ quan nhằm tôn vinh con người, nhằm tôn vinh đất nước. Số phận khắt khe không làm cho họ chùn bước trên con đường của chính mình. Nghị lực, ý chí, tình yêu và niềm lạc quan tin tưởng của họ đã thắp sáng cho tuổi trẻ chúng ta những ước mơ cao đẹp về sự chiên thắng số phận.