Tả con đường quen thuộc từ nhà em đến trường – Văn mẫu lớp 5

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Tả con đường quen thuộc từ nhà em đến trường – Bài làm 1

    Bài làm:
    Ngày nào đến trường em cũng đi về trên con đường quen thuộc ấy. Đến nỗi, nếu nhắm mắt lại là em có thể hình dung rõ mồn một ngay từng cảnh sắc.
    Đó là một cột con đường, làng rải đá đỏ đơn sơ cũng như bao con đường làng không tên khác. Tuy không rộng lắm,lại gồ ghề, lồi lõm nhưng con đường này cũng đủ thênh thang cho những bước chân nhún nhảy như chim sẻ của chúng em từng buổi lớn lên. Sáng ra, từ đầu ngõ, em bước vào con đường. Là đã gặp ngay một cây gòn già đứng giương dù che nắng, tứ mùa lích chích tiếng chim. Từ đó, hai bên đường, hai hàng khuynh diệp chạy dài thẳng tắp một màu xanh ngút ngát. Thấp thoáng sau hai hàng cây là hàng rào cùa hai dãy nhà ven lộ, có hàng rào dâm bụt được cắt xén phẳng phiu. Cũng có hàng rào tre hoặc hàng rào tường xây dây kẽm gai kiên cố. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy rõ những ngôi nhà xinh xắn giữa một màu xanh vườn tược mượt mà.
    Ngay từ khi mặt trời vừa nhô lên nhóm lửa ở đằng đông, những ngọn cau, ngọn dừa trong các khu vườn bên cạnh đường đã lấp lánh hồng lên. Con đường làng cũng bừng dậy. Người đi trên đường càng lúc càng đông. Trẻ em đến trường. Người lớn ra đồng. Kẻ buôn bán về huyện, lên tỉnh. Xe đạp, xe gắn máy, máy cày chen chúc ngược xuôi. Tiếng cười nói, hỏi thăm, trò chuyện, tiếng máy, tiếng xe hoà lẫn nhau tạo thành một dàn đồng ca vui vẻ.
    Đến mút xóm nhà, con đường làng rẽ phải. Đến đây chúng em đã nhìn thấy ngôi trường quen thuộc của mình hiện ra với hình ảnh cây phượng già tán lá xanh um che rợp cổng.
    Những năm sắp tới, có thể em sẽ đi tiếp con đường này lên huyện, lên tỉnh để nối tiếp việc học hành. Nhưng dù đi đâu, đặt chân lên con đường xinh đẹp mới mẻ nào nhưng cũng dễ gì quên con đường tuổi thơ đơn sơ này được.
     
  2. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪
    Tả con đường quen thuộc từ nhà em đến trường – Bài làm 2

    Bài làm:
    Đường ơi! Đường có nhận ra em không? Em là “Tí con” đây mà. Hôm nay, sau mấy tháng hè lên tỉnh học với bố, em lại được đặt đôi bàn chân nhỏ lên mặt đường làng mát rượi thân thương.
    Đây rồi! Bắt đầu con đường làng em đó. Cây đa già sừng sững trên bờ để như một người lính gác đầu đoạn đường. Từ đó, đường đổ dốc xuống, chạy qua giữa làng làm ranh giới cho hai xóm. Mặt đường vào làng không rộng lắm, chỉ vừa một xe trâu đi. Những phiến đá to gần bằng mặt bàn nước, xếp hàng tư lát dọc mặt đường cho đến hết làng. Mặt đá trơn mòn dưới nắng mưa, nổi vân màu chì ngang dọc. Nhiều chỗ, mặt đá lõm xuống như lòng mâm. Hai bên đường, biết ngay cổng từng nhà. Phiến đá to nhất kia nhẵn bóng, đủ vẽ ba bốn "bàn cờ chân chó”, đó là cổng nhà cậu Toàn. Phiến đá màu trắng ngà, nổi vân như đầu con rồng, là cổng nhà thầy Hoán dạy em năm ngoái. Còn kia kìa, phiến đá vuông vuông, xanh ghi ấy là cổng nhà em.
    Vui nhất là vào những lúc chiều tà, trâu bò thả ở ven đê đi về làng, gõ móng côm cốp trên mặt đường. Xe trâu, xe cải tiến lóc cóc lăn bánh, xe đạp thồ lúc xuống dốc nhảy tưng tưng, qua các phiến đá trên mặt đường. Những tối có trăng, mặt đường như khiến khăn sọc trắng vắt qua vai làng em. Dưới ánh trăng, chúng em chơi trốn tìm, đánh trận giá trên cái nền trăng trắng nhờ nhờ ấy.
    Ra khỏi làng, đường nhỏ gọn lại dưới vòm cây phi lao hai bên. Đường rải đá chạy qua cánh đồng. Đường hoà vào đường lớn lên huyện, lên tỉnh, đi mãi, đi mãi như chẳng biết mỏi chân. Đường đã đưa bao người quê em ra đi. Đường cũng đón bao người trở về. Dù có đi tận đâu, chẳng người nào ở làng em lại quên được đoạn đường lát đá quen thuộc ấy. Bới vì, mỗi phiến dá nơi đây đã từng nâng đỡ những bước đi lẫm chẫm đầu tiên của đời mình.
     
  3. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪
    Tả con đường quen thuộc từ nhà em đến trường – Bài làm 3

    Bài làm:
    Từ nhà đến trường, tôi có thế đi men theo rất nhiều ngả đường. Nhưng con đường tôi yêu thích, thường đi là con đường Nguyễn Thị Lựu.
    Con đường lát nhựa đen bóng, rộng đủ cho hai chiếc ô tô tải tránh nhau. Bên trái là nhà dân và mấy hiệu sách hai ba tầng san sát. Bên phải là một số trường học và cơ quan nhà nước. Hai bên đường có vỉa hè rộng. Những tia nắng tinh nghịch trốn mẹ đi chơi chiếu lên mặt đường thành những đốm sáng lung linh. Những chiếc khăn quàng đỏ tung bay tô điểm thêm vẻ đẹp cho con đường. Thêm vào đó là tiếng gọi nhau í ới của mấy bạn học sinh nhỏ. Hai bên đường, hai hàng cây xanh um vẫy những chùm lá tươi non như những bàn tay trẻ con bé xíu. Thỉnh thoảng, những chiếc xe máy vùn vụt chạy qua. Các chị học sinh trung học với tà áo dài duyên dáng đang rảo bước tới trường. Trên cành cây những cô hoạ mi cãi nhau om sòm, những nhạc sĩ ve sầu tấu một ban hoà ca lảnh lót. Tôi vui vẻ cắp sách tới trường. Làn gió nhẹ thổi qua. Ôi! Trường tôi đây rồi! Chào đường nhé, tôi vào học đây.
    Con đường Nguyễn Thị Lựu đối với tôi như người bạn thân, cùng chia sẽ ngọt bùi, ngày mưa cũng như ngày nắng. Nó gắn liền với thời thơ ấu của tôi. Sau này, dù đi đâu về đâu tôi cũng không quên được con dường này.