Tà Dương - Dazai Osamu

  1. Tác giả: LTTK CTV07
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪


    Đúng như tên gọi, tác phẩm nói về ánh chiều tàn của một gia đình quý tộc sau Thế Chiến II, cũng như nỗi đau, sự suy tàn của nước Nhật như một kẻ bại trận. Đất nước điêu vong, người dân cũng mất hết đi niềm tin và sự kiêu hãnh vốn có. Gia tộc của Kazuko cũng lâm vào hoàn cảnh đó. Cha mất sớm, gia đình mất đi trụ cột kinh tế, nên ba mẹ con phải dọn về một điều trang sống nhờ ở đậu. Người em trai Naoji lên đường nhập ngũ sau khi trở về sinh chán nản, sa vào cuộc sống trụy lạc. Người mẹ vì quá u sầu, nên mắc phải bệnh lao và từ giã cõi đời. Kazuko cảm thấy cuộc sống quá bế tắc, bơ vơ không biết nên dựa vào cái gì, đi xin đứa con từ một ông già đã có gia đình là Uehara. Và với sinh linh trong bụng, cô tự tin rằng rồi mình sẽ chiến thắng, rồi ngày mai sẽ lại sáng. Dazai Osamu đã viết Tà Dương đẹp đến thổn thức. Nhìn vào cuộc sống của gia đình Kazuko, ta cảm tưởng như đang nhìn vào mặt nước hồ phẳng lặng, ai biết đâu dưới đáy sâu là bão tố. Tác giả miêu tả người mẹ, một nữ quý tộc cuối cùng, kể cả khi sống lẫn khi chết vẫn vẹn nguyên hình ảnh một thiếu phụ quý tộc. Đẹp đẽ, thanh cao, mềm mại. Cả truyện bà không hề nổi nóng, không hề quát tháo, mà chỉ lặng lẽ khóc, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ cười "với vẻ cô đơn vô hạn" với lòng yêu thương con cái vô bờ bến. Bà đẹp như ánh chiều tà, cứ đẹp thế đến tận khi chết đi. Ở bà toát lên một nỗi u sầu không gì có thể nguôi khuây, một nỗi buồn tuyệt đẹp, đẹp đến não nề. Bà chết đi, tựa như cái mặt nạ quý tộc cuối cùng đã rụng xuống, cuộc sống của hai chị em Kazuko bắt đầu phải nếm trải nỗi cay đắng của thực tế. Ánh TÀ DƯƠNG chiếu vào cuộc đời của 3 mẹ con những tia nắng hiu hắt cuối ngày. Mỗi người héo tàn theo một ngả khác nhau. Tác phẩm càng về cuối tựa như ánh tà dương dần bớt đi ánh đỏ gay gắt, chuyển dần vào bóng tối âm u. Bà mẹ, Naoji rồi Kazuko, cuộc đời của cả ba tỏa rạng ánh sáng chói chang kiêu hãnh, rồi bắt đầu tắt dần, tắt dần như ánh Tà dương. Không còn hy vọng, không còn tươi sáng, không còn ngày mai! Tác phẩm khép lại với niềm tin của Kazuko, với nạn nhân mới của cô, nhưng sao nó vẫn hiu hắt như ráng chiều. Toàn bộ tác phẩm hiện lên đẹp tuyệt vời, tĩnh tại đến lặng người, như thể một mặt hồ không bao giờ nổi sóng. Nó cứ thế lặng lẽ, lặng lẽ héo dần, mờ dần đến không còn. Trong ánh tà dương của thời cuộc, sự cô độc ấy lại càng thêm đẹp đẽ và bi đát. Trên tuyệt đỉnh tàn phai...

    [​IMG]

    ✪ ✪ ✪ ✪ ✪


     

    Các file đính kèm: