Buông! Viết cho ngày lưng chừng cô đơn... Rồi thời gian sẽ xóa mờ con đường xưa em đi. Duy chỉ có mình anh ôm trọn nhớ mong vào lòng... Ai cũng biết thương nhớ lưng chừng khi một người cất bước, nhưng chúng ta sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn nữa! Thế thì nhường cái quyền đi tiếp cho một người khác. Kể cả tự mình làm tổn thương chính mình. Anh ngân nga câu thơ giữa mưa chiều ướt nhèm nỗi nhớ: Em về giặt áo cho chồng - Giặt luôn một mớ, sầu đong một đời. Nhớ - quên giờ chỉ còn là khái niệm không hơn không kém khi hai ta đã làm đúng nhiệm vụ của thời gian! Anh tự cho mình một lần buông bỏ để sống phần đời còn lại một cách an nhiên. Anh không thể quên được em nhưng anh sẽ cất giữ kí ức tươi đẹp của thanh xuân năm tháng ấy vào một góc nhỏ con tim. Anh sẽ yêu một người đủ dài, đủ sâu, đủ lâu. Anh sẽ làm đúng lời hứa ngày xưa của chúng ta, rằng nếu cả hai không thể ở cạnh nhau nữa, thì phải hứa với người kia sống thật hạnh phúc. Vậy nên, những tháng ngày tiếp theo, anh sẽ không để em bận lòng thêm! Anh buông...!
Sài Gòn. Em. Anh. Người ta. Sài Gòn những ngày NẮNG, em về cất nỗi buồn vào mây, những đợt lững lờ trôi. Em dang tay cho yêu thương xưa cũ rớt vội trên niềm tin chếnh choáng. Sài Gòn những ngày MƯA, em ước có ai đó cho mình mượn bờ vai để tựa vào hát vu vơ mấy câu tình ca qua-ngày-giông-bão. Sài Gòn những ngày ĐÔNG, em thèm một cái ôm từ phía sau lấp đầy những loang lổ, mong manh. Sài Gòn những ngày VẮNG ANH, em chênh vênh, em tựa đầu vào ký ức để một lần nào đó mơ hồ nhớ anh, có chăng cũng chỉ là ảo giác. Sài Gòn những ngày CUỐI NĂM. Em. Anh. Người ta. Và một dãy nỗi nhớ chất chồng mà chẳng thể nào đập tan. Sài Gòn. Em tìm mình giữa những chơ vơ - lịm tắt.
Hay chúng mình đừng yêu nữa. Hay chúng mình đừng yêu nữa chỉ ngồi nghe nhạc uống trà và hát tình ca. Trong vài ba câu chuyện mình mỉm cười an nhiên... Cuộc đời bão giông quá Sá gì những thương đau.
Có những ngày chỉ muốn như thế! Có những đêm đối diện với căn phòng chật hẹp, chợt nhận ra mình đã cô độc bấy lâu nay. Giật mình thương cho chính mình - phận người nhỏ bé giữa cuộc đời vô thường. Có những đêm muốn trở về là mình nguyên vẹn, bỏ từng lớp mặt nạ mà mỗi ngày gồng gánh, không hề tô vẽ bất cứ lớp phấn son nào để ngạo đời. Có những ngày muốn nhận được một câu nói chân thành. Chê bai mình cũng được, oán trách mình cũng được, miễn là chân thành! Có những ngày buồn đến nỗi chỉ muốn trốn ở một góc nào đó, một mình rồi khóc cho đã đời. Có những khoảnh khắc muốn được bé lại, được cười nói vui vẻ hồn nhiên, không cần bất cứ sự dè chừng nào cho những mối quan hệ ở ngoài kia. Có những lần muốn ôm mẹ khóc thật to. Nhưng. Chợt nghĩ mẹ đã mang đủ rồi những vết tích tàn dư. Thôi. Tự mình gánh nỗi đau chính mình! Có những lúc muốn biến khỏi cuộc đời này. Thế giới rộng lớn, lòng người nhỏ bé, biết tìm đâu là chân thành để mình thôi đa đoan. Có những ngày chỉ muốn như thế!
Khi chúng ta buông bỏ. Khi chúng ta buông bỏ nhau là lúc mình không còn tin về niềm tin rất thật một trong hai đứa quay mặt ngày tháng cũng dần trở thành kẻ thứ ba anh không biết đã bao lần mình xót xa em không biết đã bao lần mình khóc vậy mà chẳng thì nói được câu: làm lại từ đầu! Em về mặc áo cô dâu bỏ quên năm tháng âu sầu bên anh bỏ quên cả những ngày xanh bỏ quên kỷ niệm mong manh mây trời em bên anh có một thời em bên người ấy một đời ấm êm một người mang đến cho em một vòng tay ấm, vai mềm chở che kiếp này tơ nguyệt không se thôi đành buông bỏ hẹn thề kiếp sau yêu thương dẫu có phai màu anh về ôm mối sầu đau một mình mong em dứt hết duyên tình sống cho trọn kiếp người mình yêu thương thôi thì đừng có vấn vương có, không, được, mất lẽ thường vậy thôi!