Từng tị nạnh với vợ, tự nhiên chồng đổi tính xung phong đi đổ rác và sự thật đau đớn phía sau

  1. Tác giả: LTTK CTV10
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Sau khi làm ầm lên, tôi về nhà thu dọn mọi thứ của mình và của các con, gọi xe taxi trở về nhà ngoại, mặc chồng tôi năn nỉ xin lỗi. Tôi sẽ li hôn.

    Cuộc sống ngày một tân tiến, những quy định thường nhật ở thành thị cũng được phổ biến nơi thôn quê. Một trong số đó là việc đổ rác đúng nơi quy định. Trước kia ở quê tôi, rác nhà nào nhà ấy tự xử lí, nhà nào gọn gàng thì đổ một chỗ rồi đốt, còn nhà nào bừa bãi thì quẳng bừa ra vườn. Thôn quê rộng rãi, cuộc sống cũng ít rác vô cơ nên chẳng bao giờ có cảnh rác bốc mùi, cần được xử lí như ở thành thị. Nhưng càng ngày, cùng với sự đi lên của nền kinh tế cũng như những lối sống khác, rác thải ở làng quê cũng ngày một nhiều. Do đó, Ủy ban nhân dân xã xã tôi đã quyết định xây dựng khu tập kết rác, yêu cầu mọi hộ gia đình phải đổ rác đúng nơi quy định, không được vất rác bừa bãi, làm ảnh hưởng đến môi trường.
    Nhà tôi nằm ở đầu làng, cách địa điểm tập kết rác của xã khá xa. Do đó, cứ khoảng 1 tuần nhà tôi mới chở rác đi đổ. Nhiều lúc, hai vợ chồng tôi cứ phải dưa nhau, chẳng ai chịu đi đổ rác. Ai cũng đưa ra lí do cho mình. Tôi nói:
    - Em đã dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, giặt giũ với cả chăm con, cho con học hành các kiểu rồi. Có mỗi việc đem rác đi đổ thôi mà anh cũng không chịu làm giúp vợ sao?
    - Có tí tẹo rác mà em cũng không đổ được à? Có nặng nhọc gì, chỉ đặt lên xe rồi đèo đi là xong.
    - Chỉ đặt lên xe rồi đèo đi là xong, thế anh làm hộ em đi!
    - Anh đi làm cả ngày, về mệt muốn nghỉ ngơi chút xíu, xem ti vi thư giãn tí mà em cũng không để cho anh yên nữa.
    - Anh đi làm, thế em ở nhà chơi chắc? Cũng đi làm giờ hành chính về, anh còn được đi thể dục thể thao, uống chén nước chè, về nhà lại còn đòi xem ti vi thư giãn. Em thì vừa nấu cơm, vừa dọn nhà, lại tranh thủ lúc con tắm rửa giặt vội đống quần áo. Ăn cơm xong người rửa bát là em, người cho con học hành cũng là em. Anh thấy có bất công không? Vậy mà có một tí rác nhờ anh đem đi đổ hộ anh cũng không làm. Mà có phải ngày nào cũng phải mang đổ đâu, cả tuần mới phải đi một lần. Anh chẳng biết thương vợ thương con gì cả!


    [​IMG]
    Hai vợ chồng tôi thỉnh thoảng lại có những trận cãi vã như thế, chỉ vì đống rác phải đi đổ mỗi tuần 1 lần. Sau những cuộc cãi nhau như thế, có lần thì tôi vẫn phải cắn răng đi đổ, cũng có lần thì chồng tôi đi đổ. Nói chung thì câu chuyện ai là người đổ rác trong gia đình tôi là một câu hỏi khá hóc búa.
    Tuy nhiên, thời gian gần đây, chồng tôi bỗng đổi tính. Anh xung phong nhận phần đi đổ rác. Hàng tuần, cứ đúng ngày đổ rác là anh lại hăng hái thu dọn rác rưởi trong nhà mang đi đổ. Tôi rất ngạc nhiên, nhưng cũng im lặng, trong bụng thì mừng thầm vì cuối cùng ông chồng nhà mình cũng biết thương vợ.
    Sau vài tuần chịu khó đi đổ rác đúng ngày, chồng tôi quay ra chịu khó hơn. Anh quyết định đi đổ rác hàng ngày. Anh nói với tôi:
    - Anh nghĩ rồi, bây giờ đi làm về đi thể dục thể thao cũng tốn tiền, mà tập xong mấy anh em lại rủ nhau đi làm chén bia giải khát thì lại chẳng bõ công tập thể thao. Thế nên anh quyết định chuyển sang đi bộ, đi từ nhà ra ngoài đê, từ đê về nhà. Tính ra cũng đến vài cây số ấy chứ chẳng ít. Sẵn tiện đi đổ rác cho em luôn.
    - Thế càng tốt, một công đôi việc.

    Thế là ngày ngày, chồng tôi đi làm về đúng giờ, thay quần áo thể dục thể thao rồi đi chạy bộ thể dục, tiện xách rác đi đổ luôn. Tôi khá vui vì điều đó.
    Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy có nhiều điều bất thường. Chồng tôi đi thể dục khá lâu. Bình thường với quãng đường từ nhà tôi ra đê, có đi chậm thật chậm cũng chỉ mất 40 đến 50 phút là về đến nhà. Nhưng chồng tôi đi càng ngày càng lâu, bây giờ thì lão đi từ 5 rưỡi đến 7 rưỡi trời tối mịt mới về đến nhà. Tôi hỏi thì anh nói:
    - À, thì anh đi vòng vòng, thỉnh thoảng lại rẽ vào nhà ông nọ bà kia chơi tí.
    - Nhà ai cơ, đường ấy nhà mình làm gì có người nhà nào?
    - Em thì biết làm sao được. Quanh làng quanh xã này toàn người nhà mình hết, em về làm dâu nhà này bao nhiêu lâu rồi mà chẳng biết từ đâu đến đâu.

    Thấy chồng gắt như vậy, tôi cũng thôi không nói nữa vì quả thật là tôi không giỏi lắm trong việc nhớ các mối quan hệ trong nhà chồng, trừ những nhà họ hàng gần hoặc hay qua lại. Nhưng tôi vẫn nghi ngờ. Ba hôm sau, tôi quyết định bám theo chồng, xem anh đi những đâu, làm những gì mà lâu như vậy mới về nhà.

    [​IMG]
    Và những gì mà tôi chứng kiến khiến tôi tưởng như ngã quỵ. Anh ôm ấp và sờ soạng một người phụ nữ khác. Nhìn thấy cảnh đó, tôi lao vào đánh đập chồng và ả đàn bà kia. Tôi thật không ngờ, người chồng mà tôi luôn hết mực tin yêu, lại phản bội tôi bằng cách này.
    Sau khi làm ầm lên, tôi về nhà thu dọn mọi thứ của mình và của các con, gọi xe taxi trở về nhà ngoại, mặc chồng tôi năn nỉ xin lỗi. Tôi sẽ li hôn. Tôi không thể tha thứ cho kẻ phản bội như anh ta được