Vất vả chăm sóc mẹ chồng bị bệnh, tôi điếng người khi tình cờ nghe thấy những câu nói cay nghiệt của

  1. Tác giả: LTTK CTV10
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sẽ hạnh phúc khi lấy được người chồng tâm lý nhưng giờ đây tôi mới hiểu tại sao nhiều người con gái lại sợ lập gia đình đến vậy.

    Tôi là một cô gái theo đánh giá của nhiều người thì khá ưa nhìn, hoạt bát và cá tính. Nhưng có một điều rằng dù đã 27 tuổi rồi mà tôi vẫn chưa có mối tình nào, cũng chỉ vì tôi sợ và ám ảnh bởi cuộc sống gia đình. Cho đến một ngày, tôi gặp Nam – cũng là chồng tôi bây giờ, anh tạo cho tôi cảm giác yên tâm, được che chở và cũng yêu thương tôi vô điều kiện. Anh luôn là người bảo vệ tôi trong những lúc có xích mích với mọi người trong gia đình – đặc biệt là chị chồng.

    [​IMG]
    Vì chồng tôi là một người tâm lý nên tôi cũng không quá bỡ ngỡ khi bước về căn nhà mới, sống cũng những con người hoàn toàn mới. Chỉ có một điều duy nhất rằng không hiểu vì lý do gì mà chị chồng luôn có thành kiến với tôi, tạo cho tôi những áp lực vô cùng đáng sợ. Đôi khi chỉ một vài hành động nhỏ trong lúc nấu ăn hay dọn dẹp nhà cửa cũng là đề tài để chị mang ra xét nét, bàn tán khiến tôi vô cùng khó chịu. Chắc vì tính cách đó mà hơn 30 tuổi, chị ấy vẫn chưa lập gia đình.
    Một ngày nọ, chồng tôi thông báo tin vui rằng chị chồng đã làm quen được một người đàn ông khá thành đạt và ưa nhìn. Ngay lập tức tôi đã nói chuyện với anh rằng hãy xúc tiến tình cảm để có thể tổ chức hôn lễ một cách nhanh nhất. Vừa để chị chồng đỡ cô đơn cũng như không ai có thể gây rắc rối cho tôi trong gia đình này nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
    Mẹ chồng tôi khi biết tin cũng rất ủng hộ, mọi thứ từ tuổi tác đến công việc, hoàn cảnh gia đình hai bên đều phù hợp. Chị chồng tôi cũng trở nên vui vẻ hơn, cũng đưa người yêu về nhà ăn cơm vài lần và mọi người rất vui vẻ, ủng hộ.
    Cuối cùng một đám cưới hạnh phúc đã diễn ra trong sự chung vui của họ hàng hai bên và người thân. Và có lẽ người vui nhất là tôi khi không bị ánh mắt soi mói, gương mặt cau có để ý mỗi ngày nữa. Sau đám cưới, chị chồng cũng thỉnh thoảng về thăm nhà vào dịp cuối tuần, do không gặp nhau nhiều nên giữa tôi và chị không có quá nhiều những xung đột.
    Gần đây, mẹ chồng tôi bị ốm và tôi đã thu xếp công việc ở công ty, xin nghỉ để chăm sóc bà ở viện. Tôi chạy đi chạy lại giữa nhà và viện để có thể nấu cơm cho chồng, dọn dẹp nhà cửa cũng như mang cơm lên cho bà. Tôi không muốn mẹ chồng ăn đồ ở ngoài, không đảm bảo vệ sinh. Hôm nay, cũng như mọi ngày tôi đã chuẩn bị xong xuôi cơm ở nhà và mang đến cho bà, nhưng vừa đến nơi thì tôi nghe thấy tiếng chị chồng đang nói chuyện với mẹ, một thái độ rất gay gắt. Tôi nghe loáng thoáng rằng chị chồng đang chê trách tôi, không chăm sóc bà, để bà bị đói.

    [​IMG]
    Đang định đẩy cửa vào thì chị chồng vẫn thao thao bất tuyệt với lời lẽ cay nghiệt:
    - Nó không để ý gì mẹ đâu, tất cả cũng chỉ vì cái tài sản mà nhà mình đang giữ mà thôi. Nó muốn đuổi con ra khỏi nhà để có thể dễ dàng sở hữu số tài sản này. Thằng Nam cũng bị nó bỏ bùa mê rồi, không biết gì đâu. Đến bữa cơm hàng ngày mà nó còn không chuẩn bị cho mẹ được thì con không hiểu nó là người như thế nào nữa.

    [​IMG]
    Những lời nói cay nghiệt đó khiến tôi chết lặng, nhưng tôi vẫn dùng hết sự bình tĩnh để không lao vào tranh cãi với chị ta một trận cho hả giận. Tôi nhìn qua khe cửa, thấy sắc mặt của mẹ chồng tôi không hề thay đổi, vì tôi hiểu rằng chỉ có bà mới hiểu tôi đã vất vả, chăm lo cho bà cũng như cuộc sống gia đình này như thế nào. Từ từ lùi lại ra phía sau ngồi chờ chị chồng ra về, tôi vào như chưa hề biết chuyện gì và lấy cơm cho bà ăn như mọi ngày. Nhìn ánh mắt hiền dịu của bà tôi hiểu rằng mình vẫn luôn được tin tưởng vì những điều mình làm, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn.
    Thầm nghĩ rằng không hiểu với tính cách, con người như chị chồng thì sẽ có cuộc sống như thế nào khi về nhà chồng, sẽ còn bao nhiêu người bị ánh mắt đáng sợ đấy soi mói mỗi ngày nữa.