Viết một bài về người ông của em

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Đề bài: Viết một bài về người ông của em.

    Bài làm :

    Kỉ niệm về ông nội, một người ông mà em luôn quý trọng và yêu thương. Ông rất hiền lành và cần mẫn sẽ luôn sống mãi trong trái tim em.
    Ông nội của em đã mất khi em đang còn học lớp 3 nhưng những kỉ niệm về ông có lẽ em sẽ không bao giờ quên được. Hồi đó ông cũng ngoài 70, răng đã rụng đi nhiều, làn da nhăn nheo, lưng đi hơi còng the năm tháng, còn mái tóc thì bạc phơ. Khi nào tôi hỏi tại sao lưng ông lại còn thì ông thường cười hiền từ xoa đầu tôi bảo là vì hồi trẻ tuổi ông mưu sinh nhiều để kiếm sống, để nuôi bố em khôn lớn thành người. Ông là một người nông dân cho nên tính tình của ông cũng chất phác và thật tà, cứ mỗi lần chúng em đi học về lại chạy ùa vào lòng ông, ông đều nở nụ cười hiền từ, rồi chị em chúng tôi lại ngồi lại nghe ông kể chuyện, tối lại chúng tôi lại sà vào lòng nghe ông kể chuyện , kể cả chuyện từ hồi chuyến tranh rồi tuổi thơ ông, rồi đọc cả những câu thơ mà ông tự chế, ông làm chúng tôi cười khanh khách. Em rất thích nghe những câu chuyện mà ông kể và nó lại càng làm em cảm thấy khâm phục ông nhiều hơn.
    Vì sống ở quê cho nên ông có cả một đàn gà, có đủ trống mái, em thường hay cho gà ăn giúp ông rồi cùng ông cho gà vào chuồng. Ông nội em còn có cả một vườn rau và ông thường trồng rau để ăn và cho mẹ em ra chợ bán . Em thích được tưới rau cùng với ông vào mỗi buổi chiều tà. Ông còn bảo : “Phải chăm sóc, tưới nước đầy đủ thì mới có rau ngon cho các cháu của ông ăn được” rồi ông lại cười với nụ cười hiền lành. Cứ mỗi lúc tan tầm về em lại ngồi cạnh ông kể cho ông những câu chuyện trong sách vở rồi em đọc thơ cho ông nghe .
    Buổi tối đi ngủ , em thường không ngủ với bố mẹ, em thích nằm cạnh ông ngủ, ông thường xoa lưng rồi hát để em dễ ngủ hơn. Hồi đó ông ngày càng yếu đi vì tuôi già, đêm tới ông ho rất nhiều, em rất thương ông nhưng cũng không làm được gì, ông luôn cố tỏ ra khỏe mạnh để cho con cháu không phải lo .
    Mỗi lần ông ốm như vậy em lại ở bên chăm sóc ông nhiều hơn, đưa ông đi dạo cho khuây khỏa, có món gì ngon em lại mua về cho ông ăn, em thường kể cho ông nghe cuộc sống diễn ra thường ngày ở bên ngoài, vì thế cho nên ông luôn thấy vui vẻ .
    Nay ông em đã mất nhưng mà khoảng thời gian được vui vẻ bên ông em luôn nhớ mãi, thời gian ông mới mất em rất buồn và nhớ ông rất nhiều. Em nhớ nụ cười hiền từ cùng với những hàm răng rụng mấy chiếc, nhớ bàn tay thô ráp của ông mỗi khi xoa lưng cho em ngủ, nhớ cả những câu chuyện mà ông kể cho chúng em nghe. Tuy giờ đây ông không còn nữa nhưng những hình ảnh của ông lúc mà ông cười với làn da nhăn nheo thì vẫn luôn còn mãi ở trong tâm trí của em. Em rất yêu ông và luôn hứa với ông sẽ cố gắng học thật giỏi để đạt được kỳ vọng mà ông và bố mẹ đã dành cho em.