Vợ cần tiền chữa bệnh và lời tuyên bố “xanh rờn” của chồng: “Nhà vợ phải có trách nhiệm!”

  1. Tác giả: LTTK CTV10
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Chị với anh đầu gối tay ấp, tình cảm vợ chồng ngần ấy năm, lẽ nào vẫn còn không bằng số tiền chữa bệnh ấy?

    Chị thấy trong người không khỏe, lần khứa mãi mới đi khám. Lúc bác sĩ thông báo kết quả, chị lặng người đi mất một lúc. Bệnh thì chữa được, nhưng chi phí khá tốn kém, được tính bằng tiền trăm triệu ấy chứ. Nghĩ đến tiền chị lại thấy lo lắng không sao kể xiết.
    Chị làm gì có tiền. Lương hàng tháng ba cọc ba đồng chi tiêu vào gia đình cũng hết. May lương chồng chị kha khá, đều đặn anh vẫn đưa tiền cho chị nuôi con, chứ một mình chị chả cáng đáng nổi. Thường ngày, chị có muốn mua cho mình bộ quần áo mới cũng phải nâng lên đặt xuống mãi, tiếc tiền chẳng dám mua. Chuyện chồng cho tiền mua quần áo, mỹ phẩm đối với chị là không bao giờ xảy ra. Anh vốn tính tiết kiệm, tiền dư tự anh gửi tiết kiệm hết. Chị không giận hờn hay trách móc gì chồng, bởi chị biết anh thương con, có dành dụm cũng là lo cho tương lai các con mà thôi.
    Lúc này bị bệnh lại không có tiền, chị phải làm sao đây. Trách chị quá kém cỏi, bình thường kiếm ra ít tiền, tới lúc cần đến tiền cũng không có mà chi dùng. Nghĩ ngợi hồi lâu, chị quyết định về nói chuyện với chồng. Anh là chồng chị, chị nghĩ người đầu tiên chị nên chia sẻ chính là anh. Thêm nữa, thật lòng chị mong muốn anh có thể đứng bên chị, động viên, an ủi và giúp đỡ chị trong lúc khó khăn này. Có với nhau hai mặt con, cùng xây dựng gia đình chung 6 năm nay, chị không hi vọng vào anh thì hi vọng vào ai?

    [​IMG]
    Sau khi nghe chị nói về bệnh tình của mình, anh chép miệng: "Em có bệnh thì chữa sớm đi, để lâu nặng lên càng khổ, khổ mình mà khổ lây cả con cái". Chị mừng suýt rơi nước mắt. Hóa ra chồng chị cũng rất quan tâm đến chị. Đúng là trong gian nan mới biết tấm lòng nhau.
    Song sau khi nghe về số tiền chữa bệnh, anh im lặng một lúc lâu, rồi thở dài: "Anh nói thật, anh có chút tiền vốn gửi tiết kiệm nhưng số tiền đó là để nuôi con và lo cho tương lai các con học hành. Bây giờ lấy ra dùng hết, thế sau này ai lo cho con? Lương em được bao nhiêu đâu, em làm sao lo cho con được! Em làm mẹ cũng phải nghĩ cho con mình, hi sinh cho con, đúng chứ? Kể cả anh không nói thì em cũng phải biết, mình không được động vào phần của con. Em có thể đi vay mượn bạn bè, người thân, sau đó khỏe lại thì cày cuốc mà trả nợ dần".
    Những lời anh nói khiến chị thật sự quá sốc. Chị biết, đó là phần của con. Chị biết, mình cần nghĩ cho tương lai các con. Song giá như anh nói: "Chúng ta đi vay mượn bên ngoài, sau đó làm trả nợ thì sẽ có động lực hơn, mà phần của con vẫn được bảo toàn", thì sẽ chị hạnh phúc biết mấy. Đằng này, anh đẩy hết mọi áp lực về trả chị, phủi sạch chẳng liên quan chút nào tới anh. Phải, chị tự mà đi vay, rồi sau này tự mà trả nợ, anh không dính líu liên quan mảy may.
    Chị cúi đầu, cố ngăn dòng nước mắt chỉ trực rơi lã chã. Lại nghe bên tai tiếng anh nói tiếp: "Em nên nói chuyện này với bố mẹ em. Ông bà là bố mẹ ruột của em, phải có trách nhiệm với em. Chứ bố mẹ anh cũng chẳng giúp được đâu, nói trắng ra bố mẹ anh sao phải có trách nhiệm với em, em chẳng phải con gái họ, mà em cũng chưa làm được gì cho họ cả. Còn anh thì phải lo cho con, anh nói rồi đấy. Em chữa bệnh đi, anh sẽ chăm sóc con, chứ anh đâu phải ba đầu sáu tay vừa em vừa con được, em hiểu chứ? Bố mẹ em không có tiền hay sợ vay mượn không trả được thì bán đất đi mà chữa, anh người bên ngoài chỉ góp ý vậy thôi".

    [​IMG]
    Chị gật đầu một cái rồi lao vào phòng ngủ, chị thực sự không cầm được nước mắt nữa rồi, lại chẳng muốn khóc trước mặt chồng. Bệnh tật đã buồn, chồng còn thờ ơ, lạnh nhạt, hỏi ai bình tĩnh cho được? Bố mẹ chị đã già cả, nuôi con bao năm, giờ con gái có gia đình riêng, chẳng lẽ còn vác mặt về làm khổ bố mẹ thêm, trong khi bao năm qua nào chị đã báo đáp được gì?
    Chị đâu dám đòi hỏi gì ở bố mẹ chồng, chị cũng hiểu ông bà chẳng cần có trách nhiệm gì với chị. Điều chị buồn là thái độ của chồng mà thôi. Dù những năm qua chị không kiếm ra nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng đóng góp vào nuôi con, xây dựng gia đình. Chưa nói công sức chị chăm sóc chồng con, việc nhà chồng nào cũng đến tay cô con dâu là chị, bố mẹ chồng ốm yếu nằm viện đều do chị cơm nước, trông nom đêm hôm. Hơn nữa chị với anh đầu gối tay ấp, tình cảm vợ chồng ngần ấy năm, lẽ nào vẫn còn không bằng số tiền chữa bệnh ấy?
    Anh đối với chị như này có khác gì người dưng. Bởi nếu chỗ bạn bè, quen biết mà khi khó khăn họ vẫn cho nhau vay mượn qua cơn bĩ cực cơ mà. Trái tim chị băng giá, lạnh lẽo trước hành động và những lời nói của anh. Ốm đau, bệnh tật, nợ nần rồi cũng sẽ qua, nhưng cuộc hôn nhân này chị phải tiếp tục thế nào?