Vũ Khúc Xoay Vần - Anne Avery

  1. Tác giả: LTTK CTV07
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪


    ..."Gói hàng gồm một chiếc quần sooc jean cỡ sáu và chiếc áo phông mỏng khác thường. Cái loại mà bạn có thể nhìn xuyên qua kể cả nếu nó không ướt. Marlis đứng ngó chúng, đang nằm trên cái ổ giấy bọc vàng kim đặt trong chiếc hộp màu vàng lá và gói bằng ruy-băng đắt tiền. Cái ruy-băng cô đã xé ra trong sự vội vàng với những ngón tay run rẩy như thể một sợi xích vàng nặng nề đã trói cô với chiếc hộp và những gì trong nó. Trói cô với người đàn ông đã gửi chiếc áo phông và quần sooc với nhận thức đầy đủ về lời nhắn gửi chúng truyền tải. Lời nhắn anh cố ý để cô nhận được. Cô để dải ruy-băng trượt xuống khi cẩn thận mở bọc. Chất giấy lấp lánh thực mịn và mát dưới những ngón tay cô. Như nước từ con lạch, cô nghĩ, vấn đề là điều này cô có thể lo được. Nếu cô dám. Cô kéo chiếc quần sooc ra trước. Chúng ngắn một cách khiếm nhã. Loại quần phô bày đường cong mềm mại nơi mà đùi chuyển thành mông, thậm chí đấy là khi người mặc đứng thẳng. Gò má Marlis ấm lên với ý nghĩ cái gì sẽ bị phô bày nếu cô cúi xuống hái một quả mâm xôi căng tròn Jack đã chòng ghẹo. Với sự cẩn trọng cao độ, cô gấp lại cái quần và đặt chúng vào hộp, rồi bắt đầu mở gói giấy phía sau. Chiếc áo phông chăm chú nhìn cô đầy nhạo báng, như thể thách cô giấu nó sau lớp bọc không phù hợp đến buồn cười. Marlis chằm chằm nhìn lại chiếc áo. Nó không cử động. Cô khẽ cắn môi dưới, băn khoăn bởi câu hỏi cô có đủ dũng cảm hay không – hay đủ điên rồ không – để mà chấp nhận thách thức của Jack Martin. Câu hỏi ngớ ngẩn. Dẫu sao nó chỉ là cái áo phông thôi. Nó không cần có ý nghĩa gì đó mà cô không muốn. Marlis túm nó ra khỏi cái ổ vàng lấp lánh và giơ nó lên. “Trái Ngon Nhất”, các từ viết bằng những chữ cái màu tía lợt phía trên hình một quả mâm xôi quá cỡ bị cắn ở một góc. Cô cau mày, nghiên cứu hình ảnh. Thiết kế gốc có thể chỉ đơn giản là hình tượng một quả thông màu tía sẫm méo mó ngoại cỡ – giả thiết rằng người ta có ăn quả thông. Màu tía à? Cho một quả mâm xôi ư? Khóe miệng Marlis cong lên rồi nở rộng một nụ cười ngốc nghếch. Với quyết định đột ngột, cô thả cái áo ra và bắt đầu mở khuy chiếc áo cánh rồi đến cái quần váy may đo cô đang mặc, và sau một khoảnh khắc do dự, móc chiếc áo lót hồng cũng theo luôn, cho tới khi cô đứng giữa phòng khách nhà mình chỉ được che phủ bởi chiếc quần con lụa hồng nhỏ xíu và không một thứ gì khác. Cô kéo áo qua đầu. Nó không chặt như cô nghĩ. Nhưng nó cũng không rộng. Chất vải cốt-tông mỏng ôm lấy cô, mềm mại sát vào da cô. Ngoại trừ phía trước, ngay trên ngực, nơi lớp sơn đã cứng. Jack đã sử dụng sơn với một sự hào phóng say mê đến mức chất vải vẫn đủ để cọ trên núm vú cô. Marlis có cảm giác hai đầu ngực khẽ bị kích thích. Hay đó là vì ý nghĩ bàn tay ai đã dùng sơn và người nghệ sĩ đã nghĩ gì khi anh ta làm việc? Đừng nghĩ về điều đó! Marlis tự mắng mình. Nó chỉ là cái áo phông. Một trò đùa. Một món quà lố bịch thiết kế nhằm trêu chọc cô, không gì hơn. Ồ, nó đang trêu chọc cô thật, nhưng phản ứng của cô không giống như bị trêu chút nào. Những thớ cơ trên lưng, bụng và mông cô căng lại bởi sự thô nhám thân mật cọ vào hai đầu ngực, trong khi làn vải dịu dàng mơn trớn trên người cô. Jack đã chọn cái áo này, vẽ và gửi nó cho cô. Cô gần như có thể hình dung hơi ấm của anh nhẹ vương trên vải. Dĩ nhiên, ý nghĩ thực ngớ ngẩn. Hoàn toàn ngớ ngẩn. Chiếc quần sooc chặt khít. Chặt đủ để cô phải hóp bụng khi kéo cái khóa kim loại nằm nơi eo, nhưng không quá chặt đến nỗi cô không thể cử động một khi đã mặc nó. Marlis không cử động. Cô đứng yên như tượng giữa căn phòng khách ngăn nắp rất ư bình thường của mình, không để ý tới đống quần áo mới cởi lộn xộn dưới chân cô. Chưa bao giờ cô mặc thứ gì như thế này, … không đứng đắn, hở hang thế này. Không chỉ có lớp vải sơn thô nhám cọ vào ngực cô. Không khí trong chính căn hộ của cô cũng đưa lại cảm giác mát lạnh không ngờ trên cặp đùi để lộ và đường cong dưới mông, thậm chí còn mát hơn cảm giác khi cô hoàn toàn trần trụi và tươi tắn ra khỏi bồn tắm. Chiếc quần căng qua bụng cô, cứng chắc ở nơi cái khóa vạch một đường thẳng từ eo tới háng. Gò má Marlis nóng ran. Mình đang nghĩ gì vậy? Cô nhắm mắt và áp lòng bàn tay vào má. Như thể nó sẽ giúp đẩy lui những ý nghĩ đáng lo."

    [​IMG]

    ✪ ✪ ✪ ✪ ✪