Xấu - Natsuo Kirino

  1. Tác giả: LTTK CTV07
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪


    Xấu của Natsuo Kirino là một câu chuyện kỳ lạ. Nó kỳ lạ ngay từ cái bìa sách được thiết kế tỉ mỉ: những vết cào xước trên da thịt tạo thành chữ “Xấu” đầy ám ảnh và ma mị. Chưa cần phải lật một trang sách nào, chỉ với bìa sách đặc sệt chất kinh dị thế này, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến việc không bao giờ chạm vào nó vì sợ. Và nhiều người sẽ cầm nó lên, mua nó rồi đọc ngấu nghiến như tôi. Xấu là một câu chuyện đáng để nghiền ngẫm hàng giờ liền, bản thân tôi cho rằng đây là một khám phá tuyệt vời về văn học bởi lối dẫn dắt và kể chuyện đại tài của nhân vật “Tôi”. Có lẽ sau Haruki Murakami, đến giờ tôi mới được đọc một tác giả Nhật Bản có lối kể chuyện hấp dẫn đến vậy. Câu chuyện bắt đầu bằng cái chết của hai cô gái làng chơi bị giết dã man bởi cùng một kẻ sát nhân. Nhưng Natsuo Kirino chỉ dừng ở đấy, đóng đinh hai cái chết ấy lại, treo nó lên và bắt đầu kể một câu chuyện khác: chuyện đời của nhân vật “Tôi”, của Yuriko – cô gái điếm thứ nhất – em ruột của chính nhân vật “Tôi” và Kazue – cô gái điếm thứ hai – bạn học cùng lớp của nhân vật “Tôi”. Qua đôi mắt dửng dưng của người kể chuyện trước cái chết của em gái và bạn học cũ, người đọc như được xem một thước phim đen trắng về thời niên thiếu của nhân vật “Tôi” bí ẩn cùng đứa em gái kỳ lạ. Hai chị em sinh ra trong một gia đình với mẹ là người Nhật Bản, còn bố là người Thụy Sĩ. Tuy là hai chị em nhưng họ sinh ra đã khác hẳn nhau. “Tôi”, một cô gái (theo như lời cô kể), bình thường, không có gì đặc sắc và em gái cô, Yuriko, tuyệt thế giai nhân, đẹp đến nỗi “dường như không có thật” với làn da trắng như tuyết và đôi mắt của những vì sao. Chính bởi sắc đẹp và chút lòng đố kỵ nhỏ nhen mà giữa hai chị em gái đã nảy sinh những rạn nứt không thế hàn gắn nổi… Họ sống tách rời nhau, nhân vật “Tôi” ở lại Nhật Bản cùng ông ngoại, Yuriko theo gia đình sang nước ngoài định cư. Những tưởng khi mỗi người ở một phương trời, thì những ghen tỵ trẻ con kia theo thời gian sẽ được xóa nhòa, nhưng duyên trời run rủi thế nào, họ lại gặp nhau tại trường nữ sinh Q – một trường cực kỳ danh giá và đòi hỏi ngặt nghèo về phẩm chất đạo đức, gia đình cũng như học tập. Tại đây, họ gặp Kazue, cô gái điếm bị chết thứ hai, và những người khác – những con người làm thay đổi cuộc đời họ mãi mãi… Tôi sẽ dừng câu chuyện ở đây, để cho các bạn tự khám phá tiếp bởi một câu chuyện trinh thám là phải vừa đọc vừa tò mò suy nghĩ. Nhưng tôi tin càng đọc các bạn sẽ càng hiểu thêm tính cách của người kể chuyện bí ẩn “Tôi” qua lối dẫn dắt bất cần, phớt lờ mọi quy tắc đạo đức thông thường. Nhiều người sẽ thấy rợn người trước cuốn nhật ký bí mật của Yuriko để lại cho người chị, sẽ ngạc nhiên trước gia đình truyền thống của Kazue, một gia đình với bảng xếp hạng phẩm cấp, dựa vào đó mà thức ăn và quyền lợi được phân chia lần lượt… Xấu, với độ dài bất thường của nó, là nơi Natsuo Kirino tung tràn ngập mọi thứ trong con người và tài năng của mình, một cách không kiềm chế. Mọi thứ gì xấu xa tồi tệ đều được miêu tả chi li, lật đi lật lại mãi đến buồn nôn. Gồm tám chương, Xấu lần lượt “hạ sát” từng nhân vật của mình, từ Yuriko diễm tuyệt nhưng chỉ thích làm điếm đến mấy người phụ nữ khác, mỗi người lại có một kiểu xấu xa riêng. Nhân vật “Tôi”, Yuriko rồi những người bạn khác đều nuôi trong mình một con quỷ, nhưng Natsuo Kirino đẩy câu chuyện đi xa tới mức cho rằng chính Kazue, người không nuôi quỷ trong mình, lại cũng xấu xa theo một kiểu riêng.” Chưa bao giờ, tôi thấy một ấn tượng mạnh và rõ đến vậy về kiểu “người kể chuyện không đáng tin cậy” trong lý thuyết tự sự học (narratology). Xấu là một cuốn tiểu thuyết ám ảnh, đến mức nhiều độc giả phải nhìn vào chính mình và hỏi : “Xấu” phải chăng là một phần của Tôi?”

    02 (7).jpg

    ✪ ✪ ✪ ✪ ✪