Màn ra mắt của Unai Emery ở Premier League khiến người ta nhận thấy khó có thể xóa đi hình bóng Arsene Wenger chỉ trong một thời gian ngắn… Ra quân trên sân nhà Emirates, đón tiếp nhà ĐKVĐ là 2 lý do quan trọng và hợp lý cho sự hào hứng của các CĐV Arsenal khi chính thức bước vào kỷ nguyên mới. Một thời kỳ không có Arsene Wenger. Đó là một cảm giác hoàn toàn mới đối với CĐV của Arsenal. Giống như fan hâm mộ của Manchester United từng trải qua khi Sir Alex Ferguson chia tay, CĐV ở Bắc London không quen với việc chào đón HLV mới sau một hoặc một vài mùa giải. Giáo sư Wenger có đến 22 năm ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, để khi ông từ chức (hay bị sa thải theo những nguồn tin khác nhau) trong nỗi thất vọng về mặt thành quả, không quá nếu nói rằng, đã có sự mong chờ về việc hình ảnh của ông sớm bị xóa bỏ. Xóa bỏ không theo nghĩa phũ phàng về mặt tình cảm mà là yếu tố chuyên môn. The Gunners cần được thấy với hình ảnh khác, đủ sức cạnh tranh chức vô địch. Đã có sự nâng lên đặt xuống giữa các ứng viên, để rồi, Unai Emery là người được chọn. Ít nhất là về mặt thành tích và khả năng huấn luyện ở đội bóng trung bình khá. Có lẽ, các CĐV cảm thấy khó khăn khi phải thừa nhận rằng, trong những năm cuối Wenger dẫn dắt, Pháo thủ chỉ còn ở tầm “trung bình khá”. Nếu thực tế chấp nhận được điều đó, sự kỳ vọng đặt vào Emery sẽ không quá lớn. Tuy vậy, đôi khi lý trí thực tế vẫn không thể thắng nổi cảm giác. Và vì thế, người ta mong chờ bộ mặt mới khi Arsenal có bước đi đầu tiên ở Premier League mùa giải 2018/19. Trong đội hình xuất phát mà Emery sử dụng có 2 tân binh mà ông mua về trong mùa Hè này – Sokratis Papastathopoulos và Matteo Guendouzi. Cộng thêm Stephan Lichtsteiner vào sân thay người sau 35 phút, cứ tạm coi đó là đủ yếu tố mới để được chờ đợi điều gì đó mới từ Emery. Trên khán đài sân Emirates, một biểu ngữ lớn được giăng lên với nội dung “Chương tiếp theo”, nhưng cũng rất nhanh thôi, họ nhận ra rằng, với quá nhiều “hành lý” từ thời Wenger, mở được cánh cửa và bước hẳn sang chương mới không phải chỉ là chuyện của vài tháng. Sokratis, Guendouzi, Lichtsteiner – những người mới, đã phần nào thể hiện được điều mà Emery mong muốn về lối chơi không biết sợ, chẳng kiêng dè dù đối thủ là ai. Có điều, các thành viên còn lại vẫn còn mang trong mình quá nhiều tư tưởng của Wenger. Nói đúng hơn, ảnh hưởng từ HLV người Pháp vẫn còn quá lớn trong cách chơi của những Mesut Ozil, Hector Bellerin, Granit Xhaka, Aaron Ramsey… dẫn đến một sức ép không đồng bộ mỗi khi muốn gây sức ép tầm cao, hỗn loạn khi bị đối thủ vây hãm và cũng thiếu tính nhịp điệu khi tổ chức lên bóng. Trừ Paris Saint Germain quá mạnh, quá vượt trội ở Ligue 1, các CLB mà Emery dẫn dắt ở Tây Ban Nha như Valencia, Sevilla đều luôn có được tinh thần chiến đấu rất cao, sự tương trợ cho nhau rất tốt về mặt khoảng cách và cũng sẵn sàng cầm bóng, chơi bóng khi cần thiết. Nhưng Wenger để lại cho Emery một di sản rời rạc, thiếu tính liên kết. Xhaka có vẻ như không muốn liên kết với Guendouzi nên phạm vi di chuyển hẹp, không góp sức tạo nên tấm lá chắn an toàn phía trước hàng thủ. Ramsey được xếp đá hộ công nhưng rõ ràng, đó không phải là vị trí ưa thích của một nhân tố có tính chiến đấu như anh. Tuyển thủ Xứ Wales cần ở trung tâm, tranh chấp và làm cầu nối, phát động các hướng bóng lên phía trên. Ozil, Henrik Mkhitaryan và Pierre-Emerick Aubameyang không tạo ra được sợi dây liên kết đủ gần, đủ hiểu nhau để có nhiều hơn 3 đường chuyền phối hợp ăn ý. Sử dụng một cầu thủ 19 tuổi như Guendouzi là một quyết định dũng cảm của Emery, dù trước đối thủ mạnh anh có phạm phải một vài sai sót, với vấn đề ở đây là các tiền vệ kinh nghiệm hơn đã không có sự hỗ trợ. Nhưng cũng chính Guendouzi lại là nhân tố ghi dấu ấn tốt nhờ việc đánh chặn, gây sức ép tốt. Khi một tiền vệ phòng ngự khác vào sân – tân binh Lucas Torreira, khu trung tâm đã an toàn hơn phần nào. Cách mà cầu thủ người Uruguay thể hiện là điều Emery cần về cách chơi mạnh mẽ, sẵn sàng va chạm, biết điều tiết và tự tin cầm bóng. Lichtsteiner dù đã 34 tuổi nhưng vẫn bền bỉ như cách chơi của anh. Cầu thủ người Thụy Sĩ cũng phần nào thể hiện điều Emery mong muốn nhưng Ozil hay các tiền vệ tấn công lại quá quen với phong cách Wenger để thiếu đi sự hỗ trợ và lựa chọn vị trí hợp lý nhận bóng… Trận ra quân có lẽ đã giúp Emery nhận ra một vài điều về nhân sự mà có lẽ, sẽ phải mất thêm nhiều thời gian nữa mới có thể điều chỉnh theo đúng ý mình.