Em hãy viết một câu chuyện theo ngôi thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Đề bài : Em hãy viết một câu chuyện theo ngôi thứ nhất, kể về số phậnnỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi

    Bài làm:
    Tôi là một chú gà chọi. Tôi được nuôi bởi một cậu chủ vô cùng hoạt bát và vui vẻ. Cậu đặt cho tôi một cái tên rất đẹp đẽ: Thắng Lợi. Cái tên này ra đời bởi những trận chiến trăm trận trăm thắng của tôi với những chú gà chọi khác trong làng. Quá khứ oanh liệt hào hùng ấy như chỉ vừa mới diễn ra trước mắt… Ấy vậy mà chỉ mới đây thôi, chỉ vì những thú vui vô nghĩa khác, mà cậu chủ nỡ lòng bỏ rơi tôi, để chạy theo những cuộc vui ấy.
    Nhớ lại quãng thời gian trước đây, tôi cảm thấy thật tự hào và hãnh diện. Ngày ấy, cậu chủ của tôi yêu thương, tự hào về tôi lắm. Cũng đúng thôi, bởi làm gì có chú gà chọi nào ở vùng này so sánh được với tôi cơ chứ. Cứ mỗi khi bước vào trận đấu, tôi nhìn đối thủ trước mặt với một tâm thế vô cùng tự tin, thoải mái. Tôi ngẩng cao đầu khoe thân hình nở nang, hiên ngang khoe bộ ngực săn chắc, đôi chân của tôi vàng bóng, vững chãi. Chưa kể đến hai chiếc cựa nhọn hoắt, với bộ móng sắc khiến cho bất cứ đối thủ nào cũng đều phải nể sợ khi đứng trước tôi. Chính vì lẽ đó nên mỗi trận đấu của tôi đều kết thúc khá nhanh với chiến thắng vang dội thuộc về tôi, trong sự tán thưởng, hò reo của khán giả. Và sau những trận chiến oanh liệt như thế, cậu chủ chăm sóc, nuông chiều tôi kỹ lắm. Có lẽ vì vậy mà tôi đã nghĩ rằng cuộc đời này của tôi thật hạnh phúc, và cứ mãi như thế này thì thật tốt biết bao. Nhưng đời không ai biết được chữ ngờ, một sự việc vô cùng bất ngờ xảy ra, đẩy cuộc đời tươi đẹp của tôi đi vào những tháng ngày đen tối, buồn thảm.
    Đó là vào một ngày giữa hè, trời cao trong xanh như bao ngày trong năm. Nhưng cái sự khác biệt ở đây, đó là bỗng dưng anh Tuấn nhà ở đầu làng, con ông Trưởng Công An xã rình rang chở từ trên phố lớn về mấy cái máy chơi game đời mới, nhìn rõ là bắt mắt. Vậy là đám trẻ con, người lớn trong làng từ già đến trẻ xúm đông xúm đỏ vào để xem, mãi đến tối mịt vẫn chưa buồn giải tán. Thấy bà chị nhà anh Tuấn bảo, xem thế thôi, từ mai ai có tiền thì đến đây chơi, lúc ấy mọi người mới chịu về.
    Thế là ngày hôm sau, đám thanh niên trong làng kháo nhau đi ra đó chơi. Cậu chủ tôi cũng không phải ngoại lệ, cậu cũng bị những thứ mới mẻ đó cám dỗ. Cậu nhanh nhảu xin thêm bố mẹ tiền, rồi bớt tiền ăn sáng, theo mấy cậu trai trong xóm đi ra nhà anh Tuấn chơi game. Cậu không thèm để ý đến tôi nữa. Bữa ăn hàng ngày của tôi cậu cũng chỉ qua loa cho xong chuyện. Cậu cũng chẳng buồn vuốt ve, xoa bóp dầu nghệ vào thân mình cho tôi nữa. Thế là tôi xuống mã hẳn, nhìn bên ngoài không ai còn nhận ra chú gà chọi Thắng Lợi là tôi trước kia. Tôi lủi thủi một mình trong cái lồng sắt ngoài sân vườn hết ngày này qua ngày khác.
    Ôi, tôi nhớ da diết những trận đấu trước đây, khi mà tôi cứ ra sân là nhận được những tiếng reo hò cổ vũ của những người xung quanh. Cùng những ngày tháng tươi đẹp khi tôi được cậu chủ ẵm trên tay đi dạo khắp làng, trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn trong làng. Đám bạn ấy nhìn thấy tôi là trầm trồ, xuýt xoa, chỉ mong có ngày được sở hữu tôi trong tay. Những ngày tháng ấy sao mà xa vời quá.. Giờ đây tôi mới biết thế nào là nỗi buồn, sự tủi thân, cô đơn khi bị bỏ rơi. Cậu chủ của tôi chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, cũng chỉ coi tôi như đám gà bình thường kia thôi. Có lẽ, thời hoàng kim của tôi đã qua thật rồi??
    Mải miết mơ mộng về những ngày tháng đã qua, tôi chợt giật mình khi nghe có tiếng ai gọi cậu chủ. Lại là mấy cậu trai trong làng rủ cậu chủ của tôi đi chơi game đây mà. Tôi thầm oán trách những người đó, vì đã rủ cậu chủ của tôi đi chơi. Nhưng có lẽ, tôi càng giận cậu chủ của tôi hơn, vì cậu nỡ bỏ rơi tôi, chạy theo những thú vui tầm thường ngoài kia….