[Góc nhỏ Sài Gòn] Viết cho thành phố tôi yêu! - Trần Văn Hiếu (Đại học Sư phạm TP. HCM)

  1. Tác giả: LTTK CTV07
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    luyen-thi-thu-khoa-vn-Sai-Gon-thanh-pho-toi-yeu.png

    Tôi không sinh ra ở Sài Gòn, và cũng chưa gắn bó lâu với Sài Gòn. Tốt nghiệp cấp 3, tôi vào Sài Gòn thi đại học. Lý do đơn giản mà tôi chọn Sài Gòn đế học tập chứ không chọn Hà Nội là bởi vì tôi xác định sau này sẽ làm việc trong này, và hơn hết là tôi muốn chạy trốn khỏi cái lạnh của mùa đông miền Bắc. Có vẻ như là nghe thật buồn cười và trẻ con một chút, vì dù sao ở cái tuổi ấy con người ta cũng chỉ suy nghĩ tới những gì gần gũi và thiết thực với mình mà thôi.

    Ngày tôi làm hồ sơ thi đại học, bố mẹ khuyên tôi nên suy nghĩ cho kỹ, vì nếu vào Sài Gòn thì một năm cùng lắm tôi cũng chỉ về nhà được có hai dịp, đó là nghỉ hè và Tết. Thế nhưng với quyết tâm của một chàng trai 18 tuổi, tôi vẫn giữ nguyên cái ý định ban đầu. Sài Gòn sẽ là mảnh đất tôi gắn bó suốt quãng thời gian còn lại, sẽ là nơi tôi học tập, làm việc và xa hơn là xây dựng gia đình.

    Tôi đến với Sài Gòn vào một ngày đầy nắng của tháng 7, lần đầu tiên tôi đi xa đến vậy, hơn 2.000 km. Và cũng là lần đấu tiên tôi thấy mình nhỏ bé biết bao giữa chốn Sài Gòn hoa lệ này. Với tôi Sài Gòn khi đó xa lạ và khác biệt lắm. Sài Gòn là một chốn phồn hoa đô thị chỉ có những con đường đầy xe cộ, những ngôi nhà cao chót vót và san sát bên nhau. Sài Gòn khác hẳn với chốn thôn quê tôi gắn bó suốt !8 năm qua. Quê tôi chỉ có đồng ruộng, sông nước và những mái nhà ngói đỏ tươi. Nhưng rồi chí ít thì tôi cũng tìm được điểm chung giữa Sài Gòn và quê tôi đó chính là những bóng cây cổ thụ. Sài Gòn nhiều cây, mà quê tôi cũng nhiều cây. Chỉ có điều ở Sài Gòn những hàng cây mọc lên thật thẳng lối, còn ở quê thì cây mọc chẳng "ý tứ" gì cả. Và cũng nhờ những hàng cây ấy mà tôi thấy Sài Gòn dường như thân thiết hơn với mình.

    luyen-thi-thu-khoa-vn-Sai-Gon-thanh-pho-toi-yeu-01.png

    Chẳng biết từ khi nào, Sài Gòn bỗng trở nên thân thuộc và gần gũi tôi.

    Tôi yêu cái nắng vàng mà nhẹ dịu của thành phố vào buổi trưa hè, yêu những cơn mưa bất chợt đến rồi cùng lặng lẽ ra đi. Tôi yêu những hàng cây thẳng lối, yêu cái vàng rực của những tán lá khi thu về. Tôi yêu những con phố nhỏ, yêu những vỉa hè, yêu những bồn hoa giữa lòng thành phố... Tôi yêu, và đã khắc ghi những gì của Sài Gòn vào sâu trong tâm trí của mình.

    Tôi yêu Sài Gòn của những buổi sớm mai, yêu những cơn gió khe khẽ thổi. Yêu cái tiết trời dịu nhẹ khi Sài Gòn chuyển dạ vào thu. Tôi yêu những đêm Sài Gòn tĩnh lặng, yêu tiếng rao của những người bán bánh giò, bánh tiêu ngoài phố.

    Tôi thích ngắm những con phố Sài Gòn vào một buổi chiều mưa. Thích được sà vào những quán cóc ven đường và nhấm nháp những ly nước mát lạnh, thích ăn món bánh tráng trộn cúa Sài Gòn mà quê tôi không có. Tôi thích cả cái cảm giác tụ tập bạn bè ở công viên.

    Với tôi, giờ đây Sài Gòn đã trở thành một xứ sở thần kỳ. Tuy không phải là mảnh đất tôi sinh ra, và cũng chẳng phải là nơi tôi chôn giấu bao kỷ niệm của tuối thơ, nhưng trong tôi lại dành riêng cho Sài Gòn một tình yêu thật lạ. Tình yêu ấy được tôi nâng niu, cất giữ vào một góc nhỏ của trái tìm mình.

    Theo LTTK Education tổng hợp