Đề bài : Hãy viết lại truyện cười " Tam đại con gà" mà không dùng đến hình thức đối thoại Bài làm: Xưa rất xưa, có một anh học trò dốt nát, học mãi thi mãi chẳng đậu. Ấy vậy nhưng đi đâu cũng khoe khoang, ra vẻ ta đây văn hay chữ tốt, giỏi giang. Thế là có người ở xã bên tưởng anh ta hay chữ thật, bèn đón về nhà để dạy chữ cho con mình. Một hôm anh ta dạy thằng bé học sách Tam Thiên Tự, đứng sau chữ tước là chim sẻ, đến chữ kê là gà. Nhìn mặt chữ nhiều nét rắc rối, anh ta cũng không biết là chữ gì, học trò lại hỏi dồn dập nên thầy cuống bèn nói liều: dủ dỉ là con dù dì. Dạy trò như vậy nhưng thầy cũng khôn, sợ trò đọc to có người nghe thấy xấu hổ nên dặn học trò đọc nhỏ nhỏ thôi. Vậy nhưng thầy vẫn cảm thấy thắc thỏm không yên. Thấy trong nhà có bàn thờ thổ công, thầy liền đế khấn thầm xin ba đài âm dương, để hỏi xem chữ ấy có đúng là dù dì không. Xin ba đài thổ công cho được cả ba. Thầy lấy làm đắc chí, ngồi bệ vệ giữa phản , đập thước đen đét, quát trò đọc thật to để thầy nghe. Trò vâng lời thầy nên gân cổ lên gào: Dủ dỉ là con dù dì! Dủ dỉ là con dù dì… Chủ nhà đang cuốc đất ngoài vườn, nghe tiếng con đọc lấy làm lạ, vì ông cũng biết sơ sơ chữ Hán, bèn bỏ cuốc ngoài vườn chạy vội vào giở sách ra xem. Thấy đó là chữ kê, nên hỏi thầy sao đó là chữ kê mà thầy lại dạy: dủ dỉ là con dù dì? Thầy thấy vậy thì trong lòng thầm oán trách, mình đã dốt mà thổ công nhà này cũng dốt như mình. May được cái nhanh trí, thầy lấp liếm với chủ nhà rằng biết thừa là chữ kê, nhưng do muốn dạy cho trò biết đến tam đại con gà nên mới dạy như vậy. Ông chủ nhà ngạc nhiên quá, hỏi thầy dạy tam đại con gà nghĩa là làm sao. Thầy nói liền một hơi: này nhé! Dủ dỉ là con dù dì, dù dì là chị con công, con công là ông con gà!