Kể chuyện biểu cảm về mẹ

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Kể chuyện biểu cảm về mẹ


    13.jpg

    – Mẹ! Tôi khẽ gọi khi mẹ với lấy chiếc áo mưa móc ở phía sau cánh cửa – Mấy giờ mẹ về với con?
    – Xong việc mẹ sẽ về. Con ngủ cùng em nhé. Trời mưa lạnh, nhớ đắp chăn cho em kẻo em lại ho nhiều. Sáng mai mẹ sẽ đưa em đi khám bác sĩ.
    Mẹ tôi vừa vuốt nước mắt trên má tôi vừa khuyên. Trên khóe mắt mẹ cũng rưng rưng.
    Khoát áo mưa lên mình, mẹ tôi khẽ khàng mở cửa bước ra rồi nhẹ nhàng khép lại, sợ thằng Hảo giật mình. Ngoài trời mưa lâm râm. Tôi nhìn qua cửa sổ cho đến khi bóng mẹ chìm khuất trong bóng tối.
    Mẹ tôi là công nhân vệ sinh đường phố. Từ ngày ba tôi qua đời, một mình mẹ gồng vai gánh vác việc gia đình. Để có thời gian chăm sóc và đưa chúng tôi đi học, mẹ xin làm ca đêm. Biết là vất vả nhưng làm thế nào được. Mẹ chỉ có một mình, còn chúng tôi thì còn nhỏ quá, bao nhiêu công việc chẳng biết nương nhờ vào ai. Mẹ tảo tần sớm hôm để chị em tôi được học hành chu đáo. Mẹ thường bảo các con phải gắng học mới có tương lai tốt hơn được. Thương mẹ, tôi chăm chỉ từng ngày, vừa học vừa trông em. Tuy thành tích không đứng đầu lớp, nhưng danh hiệu học sinh giỏi cuối năm học vừa rồi khiến mẹ vui lắm.
    Tôi thương mẹ những ngày giông gió. Trời Sài Gòn không lạnh nhưng làm việc trong đêm mưa gió thì không vất vả nào bằng. Mỗi đêm đi làm về, bàn tay mẹ lạnh cóng. Nằm ôm thằng Hảo, mà mẹ thao thức, thỉnh thoảng lại thở dài. Mẹ thở rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe được. Có lẽ vì đã quá giấc, lại thêm nỗi lo cho công việc ngày mai khiến mẹ không thể nào ngủ được. Nhiều đêm mất ngủ khiến mẹ mệt mỏi, đôi mắt mờ đục, trĩu nặng lo âu.
    Tôi thương mẹ tôi những ngày lễ tết. Ngày tết, mọi nhà sắm sửa linh đình, mẹ vẫn tất bật với công việc. Đến đêm ba mươi, mẹ chỉ kịp mua sắm vài thứ cần thiết rồi về sửa soạn trong nhà. Ngày tết, chúng tôi chỉ luẩn quẩn trong nhà. Ở đây, không có họ hàng thân thiết nên chẳng qua lại cùng ai. Nhà ngoại thì ở xa quá, tận miền Châu Đốc. Năm ngoái mẹ đưa chúng tôi về rồi nên năm nay không về nữa. Mẹ bảo để dành tiền để mua cho tôi chiếc xe đạp đi học. Tôi cũng không đòi về.
    Thằng Hảo trở mình rồi ho lên mấy tiếng, tôi vội kéo chăn đắp rồi ôm nó. Mấy hôm nay trở trời, nó bị ho. Mẹ tôi vẫn chưa đưa nó đi khám bác sĩ được. Đêm hôm qua nó trở dậy, không thấy mẹ liền khóc. Tôi dỗ dành mãi nó mới chịu ngủ. Mới bé xíu mà nó cũng biết thương mẹ lắm. Nghe tôi khuyên mẹ đi làm vất vả, em ngủ ngoan cho mẹ yên tâm làm việc, nó ôm tôi không khóc nữa nhưng vẫn thút thít. Một lúc thì ngủ.
    Ngoài trời vẫn lác đác cơn mưa. Những giọt mưa bay bay như hoa bụi xoẹt qua bóng đèn điện đường hiu hắt. Tôi hình dung dáng mẹ tôi còm cõi giữa đường phố, bàn tay lạnh xách từng bịch rác ném lên xe. Chiếc xe chở rác dịch chuyển, mẹ lại đi, tiến về phía trước xa dần, xa dần rồi chìm khuất trong bóng tối mịt mờ.