Kể lại một chuyến tham quan du lịch ý nghĩa đến SaPa

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Tôi đã bao lần mơ ước một lần được đến thăm Sapa, xứ sở của sương mù và tuyết trắng. Nhiều lần, tôi nói diều ấy với mẹ nhưng vì ba mẹ bận rộn với công việc nên chưa có dịp đưa tôi đi chơi. Thế rồi, vào tháng 11 năm ngoái, chú Nam từ Mỹ về chơi. Sẵn dịp chú Nam có công tác đến Sapa, ba mẹ tôi đã tổ chức một chuyến đi đến Sapa. Chao ôi, các bạn không thể nào tưởng tượng niềm vui sướng của tôi lúc đó.

    Chuyến bay Vietnam Airlines tung cánh lên bầu trời, mang theo cả những ước mơ và niềm vui cháy bỏng của tôi. Chú Nam tranh thủ chợp mắt vì mấy đem qua chú đã thức lo công việc. Thằng Hùng, em trai tôi cứ láu táu hỏi cái này cái kia không ngớt. Tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. mặt đất đã xa rồi, chỉ còn nhìn thấy mây trời bồng bềnh giữa không trung.

    Đến Sapa rồi! tôi thích thú reo lên khiến chú mẹ tôi giật mình. Phải nói là ở đây rất lạnh so với Sài Gòn rất nhiều. Nhưng điều đó càng làm tôi thêm phấn khích, bước xuống máy bay, tôi rất khoái chí khi mà lần đầu được thấy tuyết tráng. Đâu đâu cũng có tuyết. Từ những băng tuyết đóng băng trên những cành lá cây cho đến những ngôi nhà có mái che bị tuyết bao phủ. Tuyết ở đây mỏng và dưới dạng băng chứ không phỉ trắng xóa như ở châu Âu. Thế nhưng, nó cũng đủ làm tôi thích thú rồi. Thằng Hùng nhón chân, giả bộ làm trượt băng. Nhún nhảy mấy bước nó ngã cái ịch. Thế là thôi.

    Sáng hôm ấy, chú Nam vò thành phố Sapa, còn gia đình tôi đi tham quan đỉnh Fansipan. Ngay sau đó, gia đình tôi bắt đầu đặt dấu chân đầu tiên lên đỉnh núi đó, nhưng phải nói đó là một quãng đường vất vả, khó khăn để lên được ngọn núi đó. Quãng đường từ Trạm Tôn lên đỉnh Fansipan là cả một hành trình gian nan, vất vả vô cùng. Giữa quãng đường chúng tôi dừng lại thưởng thức buổi ăn trưa lạnh giá nhưng lại càng thấy sảng khoái sau khi ăn những món ăn nóng hổi.

    Càng lên cao độ khó càng cao. Có những chỗ là vách đá dựng đứng, có đoạn thì phải bám vào rễ cây hay những bụi trúc ven đường để mà tuột xuống, rồi lại leo lên. Mệt mỏi, chân đau, gió lạnh, sương giăng kín… độ khó nối tiếp nhau, thử thách người leo rất nhiều. Thế nhưng, tất cả mọi gian nan, đau nhức trong suốt một quãng thời gian dài leo núi dường như tan biến khi đỉnh núi của sự vinh quang ở trước mặt. Phong cảnh thiên nhiên trên Fansipan hùng vỹ và tuyệt đẹp khiến cả gia đình tôi người nào cũng trầm trồ.

    Đó chính là thành quả và cũng là mục tiêu mà chúng tôi hướng tới.người đứng ở đỉnh Fansipan không còn mỗi cảm giác được leo núi, vượt đèo, mà ở đó, tôi như đang đứng trên những tầng mây bồng bềnh đang quấn quýt vào chân, cho cái lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Cảnh sắc được ngắm từ đỉnh núi hùng vĩ này hẳn nhiên không làm cho ai phải thất vọng. Đứng ở đỉnh núi, cảnh tượng ở đây có lẽ sẽ không ai có thể diễn tả được,khác hẳn mọi thứ ở trên thành phố xa xôi. Nào là hàng ngàn ngọn đồi xanh mởn lấp lửng sau làn mây trắng muốt. Nào là những bông hoa li ti đủ ánh màu khoe sắc giữa núi rừng lạnh giá,…Không đâu có thể sánh bằng nơi này.

    Tối hôm ấy, chúng tôi còn đi chơi chợ đem Sapa nữa. Tuy không tấp nập như chợ ở Sài Gòn nhưng những phẩm vật nơi đây khiến tôi thấy thú vị. Sắc màu thổ cẩm dệt nên một phong cách Sapa rất riêng, rất độc đáo. Mẹ tôi mua vội một chiếc khăn choàng cổ. Còn ba mua một chiếc gậy tre núi. Còn tôi và thằng Hùng chẳng mua được thứ gì, chỉ biết ngắm nhìn và run trong cái lạnh mà thôi.

    Chuyến đi kết thúc, tôi trở về thành phố mang theo hình ảnh phố núi và cái lạnh của Sapa. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ cái lạnh ấy. Nó thực rất lạnh, rất ấn tượng, khiến tôi không thể nào quên được. Không những thế, chú Nam còn gợi ý mời ba mẹ tôi mùa hè này đưa cả nhà sang Mỹ chơi. Chắc chắn rồi chuyến đi sẽ thành hiện thực vì ba mẹ cũng đã dự định như thế.