Kể lại những kỷ niệm một lần về thăm quê

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Quê nội của tôi ở xa thành phố nên chẳng mấy khi tôi được về thăm. Vì thế, mỗi lần được nghỉ hè về quê đối với tôi thật hạnh phúc.

    Trên đường về quê chứa đầy những vui khiến tôi quên đi những mệt mỏi khi đi xe. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra xa, là cánh đồng lúa rộng bao la mang màu xanh của mạ non. Xa xa, một vài chú bò đang khoan thai gặm cỏ. Do quê tôi ở Gò Công nên phải chạy xe hơn 3 tiếng mới tới nơi, cuối cùng con đường đến cũng hiện ra ngay trước mắt tôi.

    Nhà ông bà nội tôi nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không đi vào được. Nên gia đình tôi phải rất vất vả để chuyển hết đóng đồ đem từ thành phố xuống. Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, là nơi ông em trồng rau và nuôi gà. Cạnh đó là một cái ao chứa đầy cá.

    Sau khi chuyển đồ vô nhà xong ông bà dẫn gia đình tôi ra vườn hái trái cây. Vườn ông tôi có rất nhiều loại trái cây khác nhau nào là: cốc, ổi, xoài,…. Tôi và anh hai hăng hái tìm những trái bự để hái ăn cho đã, ba mẹ tôi thì đi xung quanh vườn hái những trái vừa chín tới và chụp hình để khoe với mọi người. Sau đó, chúng tôi được bác Năm hàng xóm dẫn ra ao gần nhà để bắt cá và tép. Tui và anh hai đã thi đua với nhau xem ai bắt nhiều cá hơn sau ba mươi phút trôi qua, người chiến thắng chính là anh hai vì mỗi lần có con cá nào chạy ngang qua là tôi liền phóng lên bờ liền không dám bắt chúng.

    Gia đình tôi vui chơi tới chiều thì đi về. Trên đường về nhà, tôi nhìn lên bầu trời nhìn thấy mặt trời lận thật là đẹp xung quanh cây cối thổi vi vú cùng với tiếng chim hót ríu rít nghe như một bản nhạc rất vui tai. Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm thật thịnh soạn và đậm chất miền quê gồm những món sau: cá lóc kho, bông so đũa nấu canh chua, rau muống xào tỏi… Toàn cá, thịt và rau mà ông bà tôi trồng và nuôi ở trong vườn. Do gia đình tôi đã trải qua một ngày thật mệt mỏi nên đã ăn rất ngon miệng. Sau khi ăn xong, gia đình tôi cùng nhau đàn hát và ôn lại những kỉ niệm xưa. Ngoài kia trên bầu trời đầy những vì sao chiếu sáng lung linh cùng khiến cho xung quanh tôi trở nên thật yên tĩnh.

    Thời gian cứ thế trôi qua đã tới lúc gia đình tôi phải tạm biệt ông bà để lên thành phố. Trước khi chia tay, ông tặng tôi cây đàn của ông và dặn: “Khi nào rảnh thì con nhớ lấy ra chơi nhé”. Món quà của ông như nguồn động lực giúp tôi phải học thật tốt để còn lần sau quay trở về quê thì tôi sẽ khoe với ông về thành tích học tập của mình.

    Mỗi lần về quê, tôi cảm thấy mình có thể quên đi những tháng ngày mệt mỏi khi đi học. Tôi mong hè tới thật mau để có thể về quê chơi với ông bà.
     
  2. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪
    Bài tham khảo:

    Sau một năm học thật sự căn thẳng và mệt mỏi. Gia đình tôi bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch. Và tôi cảm thấy nhớ hồi nhỏ thường về quê chơi nhưng nay quá bận rộn nên không về thường xuyên nữa, nên tôi đã xin bố mẹ cho về quê chơi. Thế là bố đồng ý cho tôi về quê chơi vài tuần. Tôi háo hức cho chuyến đi ngày mai đến nỗi không ngủ được.

    Sáng hôm sau chỉ vừa mới 3 giờ sáng gia đình tôi đã lên xe vì quê tôi ở Đồng Tháp nên đi từ rất sớm. Việc khởi hành từ sáng sớm tinh mơ rất thú vị ở chỗ là khi xe của tôi còn trong thành phố thì cảnh vật cũng rất hiền hòa trong vẻ tờ mờ sáng với những ánh đèn đường . Sau đó tôi rời khỏi thành phố ồn ào, náo nhiệt và đến với cảnh khoảng đất trống trồng các loại cây xanh cảnh vật ở đây thì khá yên tĩnh vắng vẻ thỉnh thoảng một vài chiếc xe lưới qua. Tầm 8 giờ bụng tôi bắt đầu kêu lên bố tôi tìm 1 quán ăn rồi ghé vào. Tôi cảm thấy vẫn chưa có gì là thay đổi nhiều xung quanh vẫn là nhà cửa sát nhau và đường phố những cơ sở, những công trình có điều khác là không có những cao ốc vĩ đại.

    Đường còn khá dài khi ăn uống xong tôi lên xe ngủ một giất. Cho đến gần 10 giờ trưa thì tôi bỗng gượng dậy và thứ tôi đón nhận đầu tiên bằng mắt là một đồng ruộng mênh mông với một hàng cây xanh trải dàii. Có những con trâu gặm cỏ có những người nông dân đang cày cáy. Tôi càng vui mừng hơn khi xe đã ngừng ngay chiếc sân ngày xưa tôi thường ngồi chơi, lập tức tôi nhảy xuống xe và chạy đến ôm bà ngoại tôi. Bà tôi cũng vô cùng mừng và tôi phụ bà xách đồ vào nhà để rồi cùng nhau đi vào sân sau, khoảng 1 năm trước cây trong vườn khá ít vì khi ấy bà tôi chỉ mới bắt đầu trồng.

    Năm nay tôi về là cả 1 vườn cây ăn trái nhìn rất thích mắt nào là mận, ổi, cam, táo,…… đang mãi mê lạc vào ngắm các loại cây trong vườn thì mẹ bảo tôi vào ăn trưa. Khoảng chiều chiều đây là khoảng thời gian tuyệt nhất, tôi đi ra ngoài sân nơi chiếc xe đang đỗ không khí rất trong lành ít bụi bẩn gió thổi lá xào xạc đung đưa tôi nhìn lên trời cao hit một hơi thật sâu, tôi cảm giác như tâm hồn được giải phóng.

    Trong lúc bầu trời trong lành và mát mẻ như thế ánh mặt trời lúc xế chiều đã chiếu vào tôi, tôi đi theo ánh mặt trời tàn dần trên con đường mòn sỏi đá nhìn cảnh vật xung quanh một cảm giác nổi bật chính là thoải mái, mát mẻ và trong lành. Tôi đi đến 1 ngọn đồi nhỏ và cây xung quanh ít dần tôi thấy bọn trẻ dưới quê đang cho trâu ăn cỏ dưới chân đồi tất nhiên đó là một khoảng đất trống rộng mênh mông cỏ dại mọc đầy , tôi đã nhìn về phía ấy xung quanh là một vài căn nhà trong cảnh chiều tà và nơi tôi đang đứng là con đường mòn đầy nắng trong rất ảo.

    Trời tối thì cảnh vật yên tĩnh vắng vẻ đến ghê rợn, không khí xung quanh lạnh ngắt gió xô cây lá càng lúc mạnh hơn nhưng khi tôi nhìn lên ánh trăng thì cảm thấy như tâm hồn được chiếu sáng. Cảnh vật quê tôi rất yên tĩnh không như tôi thường tưởng tượng ở các vùng quê khác như là tổ chức trò chơi, lấp đèn đường , các sự kiện sôi nổi,….

    Hoàn toàn là không nó chỉ toàn là một màu đen. Trong lúc tôi đang hưởng thụ thì ba tôi có chuyện đột xuất đành phải thu dọn đồ đạc và về với thành phố ngay khi trời sáng. Tôi rất tiết nuối khi chỉ được ở vùng quê này vỏn vẹn vài giờ nhưng tôi cũng đã rất vui vì được ở đây 1 ngày.Trên đường về tôi rất buồn. Nhưng tôi mong rằng năm sau tôi lại được trở về và ở lại chơi với bà lâu hơn được ở lại miền quê lâu hơn nữa để lại được thấy những cảnh vật ấy. Chuyến đi rất ngắn nhưng lại khiến tôi nhớ mãi.