Kể lại truyện ” An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ ” theo lời kể của nhân vật Trọng Thuỷ

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Đề bài : Kể lại truyện " An Dương VươngMị ChâuTrọng Thuỷ " theo lời kể của nhân vật Trọng Thuỷ

    Bài làm:
    Chào mọi người, xin tự giới thiệu, tôi là Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà, ông là một vị vua ở phía Bắc. Cha của tôi đã kéo quân sang đánh chiếm nước Âu Lạc, vào lúc vua An Dương Vương vừa xây xong Loa Thành. Thế nhưng quân lính của cha tôi đi đến đâu là bại trận đến đó. Tôi và cha không hiểu vì sao, cuối cùng mới tìm hiểu ra được, là do An Dương Vương có nỏ thần Kim quy, vậy nên quân lính của tôi mới bại trận. Tất cả phải bỏ chạy về Trâu Sơn, thiệt hại vô số về người và của. Cha tôi không có cách nào khác đành phải cầu hòa, chờ cơ hội phục thù.
    Một thời gian sau, cha tôi nghĩ ra một cách, đó là xin kết thông gia với An Dương Vương, xin An Dương Vương gả con gái là Mị Châu cho tôi. Thấy vậy, nghĩ rằng cha tôi thật sự có lòng kết giao, An Dương Vương nhận lời ngay và còn cho tôi ở rể, sống cùng Mị Châu trong Loa Thành. Họ đâu ngờ rằng, tôi được cha cử làm nội gián, giao cho nhiệm vụ phải tìm hiểu bằng được bí mật của nỏ thần Kim Quy. Tôi vì nhiệm vụ cha giao, đã phải vờ như thật lòng yêu mến Mị Châu. Nhưng rồi thời gian qua đi, ở bên người con gái nhan sắc tuyệt trần, lại hiền dịu nhân hậu, yêu thương tôi hết lòng, tôi đã thật sự yêu nàng lúc nào không hay. Vậy nhưng tôi vẫn luôn tìm cách để hoàn thành sứ mệnh được vua cha giao cho.
    Rồi thời cơ cũng đã đến, vào một đêm trăng, thừa cơ hội An Dương Vương uống say quên rời đất, tôi ngon ngọt dỗ dành Mị Châu nói ra chỗ cất giấu nỏ thần. Nàng vui vẻ nhận lời, còn đưa tôi đi xem tận mắt. Nàng còn nói cho tôi biết bí mật rằng nỏ thần được làm bằng vuốt của Rùa Vàng nên mới có sự kỳ diệu như vậy. Sau khi biết được điều này, tôi âm thầm làm một chiếc giống y hệt để thế vào chỗ đó, còn chiếc nỏ thật đã bị tôi lấy mất.
    Sau khi lấy được nỏ thần, tôi viện cớ nhớ nhà xin An Dương Vương về thăm vua cha ít lâu. Tôi nói với Mị Châu lúc chia tay:
    – Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ. Nay ta trở vè thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Nam Bắc cách biệt, ta muốn tìm nàng, lấy gì làm dấu?
    – Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh li biệt thì đau đớn khôn xiết. Thiếp có chiếc áo gấm lông ngỗng, thường mặc trên mình, đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dâu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau.
    Mị Châu nghẹn ngào nói với tôi lời dặn dò trước lúc chia ly. Tôi trở về quê nhà, dâng nỏ thần lên vua cha. Cha tôi lập tức kéo binh đi đánh chiếm nước Âu Lạc. Đoàn quân đã kéo đến cổng thành rồi mà An Dương Vương vẫn không chống trả. Thấy cha tôi xông tới cổng thành, An Dương Vương mới sai người mang nỏ thần ra để bắn. Nhưng giờ nỏ thần đã không còn linh nghiệm. Không còn cách, An Dương Vương liền đưa Mị Châu lên ngựa để bỏ chạy về phương Nam.
    Tôi dẫn theo một số binh linh đuổi theo. Đúng như lời hẹn ước, Mị Châu rắc lông ngỗng suốt dọc đường đi, nhờ đó tôi dễ dàng đuổi theo dấu hai người. Nhưng khi tôi đuổi đến bờ biển thì không thấy An Dương Vương đâu cả, chỉ còn xác người vợ yêu của tôi là Mị Châu đầu lìa khỏi cổ, nằm chết trên vũng máu. Tôi vô cùng đau đớn, mang xác nàng về Loa Thành để an táng.
    Mỗi ngày tôi đều đến bên mộ nàng mà than khóc, thương nhớ. Chỉ vì tôi lừa dối nàng mà nàng phải chịu một kết cục đau đớn, nước mất nhà tan. Tôi thật không thể tha thứ cho bản thân mình. Cuối cùng, tôi chọn cái chết để giải thoát cho bản thân mình, tôi quyết định trầm mình xuống giếng nước ở Loa Thành, nơi trước đây tôi và Mị Châu đã có những tháng ngày hạnh phúc, để có thể gặp được nàng ở dưới suối vàng.