Kể một việc em đã khiến bố mẹ rất vui lòng

  1. Tác giả: LTTK CTV
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪



    Trong cuộc đời tôi, tôi cũng rất nhiều lần làm bố mẹ phải buồn, nhưng đôi lúc, tôi cũng là nguồn khởi đầu niềm vui cho bố mẹ tôi. Và cái lần tôi làm bố mẹ tôi vui khiến tôi phải ghi nhớ mãi là tôi đã cố gắng trong học tập.

    Hồi ấy, khi tôi học lớp 2 , tôi là một trong những bạn học yếu nhất lớp, nhưng lúc đó tôi còn non nớt lắm, chẳng hiểu gì cả, tôi cũng chẳng bận tâm đến chuyện học, lúc nào cũng mải chơi, bỏ bê việc học. Lúc nào lên lớp cũng chưa làm xong bài tập và kết cục cho việc lời học ấy là bị cô phê bình và phê vào cuốn sổ liên lạc quỷ quái ấy những dòng chữ dài có chữ ký của cô chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng. Tôi biết vậy nhưng cũng chẳng làm cho tôi thay đổi, bởi tôi từ bé được sống trong tình yêu thương bao la của bố mẹ, luôn được bố mẹ cưng chiều. Tôi thản nhiên đưa cuốn sổ liên lạc cho mẹ ký. Nhưng biết đâu được, khuôn mặt mẹ như nhăn lại, mẹ cau mày khi đọc những dòng chữ cô giáo viết. Rồi mẹ nhìn tôi, tôi giật sững người khi nhìn mẹ, mẹ không nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương chiều chuộng nữa mà lúc này mẹ nhìn tôi như thất vọng và tức giận. Lúc này tôi cũng cảm thấy hơi sợ, nhưng mẹ tôi lại không la mắng tôi một lời. Mẹ lý vào cuốn sổ và xoa đầu tôi nói:
    "-Cố gắng lên con."
    Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng đôi mắt mẹ tôi dường như đỏ lại muốn khóc, lúc đó tôi còn non nớt lắm mà đến tận bây giờ tôi nghĩ lại ” chắc lúc ấy mẹ tôi buồn lắm”
    Rồi từ hôm ấy, bố mẹ tôi luôn quan tâm đến việc học của tôi, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì bố mẹ không chiều chuộng tôi nữa, giờ đây bố mẹ luôn nghiêm khắc với tôi. Bắt đầu từ đó, tôi cảm thấy không yêu thương bố mẹ như trước nữa, rồi tôi học tập chăm chỉ để không phải nghe những lời mắng nhiếc của bố mẹ tôi nữa, tôi học như một cái máy, trên lớp cô dạy bao nhiêu nhớ bấy nhiêu, bài tập có bao nhiêu câu làm chừng ấy câu, không hơn không ít. Ở nhà, mẹ tôi dạy gì thì nghe lấy miễn sao mẹ không la là được, mỗi lần nhìn thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài trước quyển sách mẹ lại thở dài nói:
    "-Người ta ham hiểu biết thì học một biết 10, còn đây thì không ham học thì một nhớ gần bằng một cũng được."
    Và cứ thế, tôi cảm thấy mình chẳng học tiến bộ nên chút nào. Có lẽ tôi mãi chỉ là một học sinh yếu nếu không có một ngày.

    Hôm ấy, tôi đi học về không thấy ai ở nhà, rồi từ trong phòng mẹ tiếng khóc cất lên nghe rất rõ, tôi liếc qua phòng của mẹ, đó là mẹ, mẹ tôi đang khóc. Tôi chạy ùa đến ôm mẹ và hỏi mẹ. Một cái tin mà tôi cứ nghĩ như trong mơ ” Bố con bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viện. Bố con…” mẹ tôi không nói được nữa, nước mắt mẹ cứ trào ra, tôi cảm thấy thương mẹ quá và tôi cũng rất hối hận, trách ông trời tại sao lại đối xử với bố tôi như vậy. Và từ hôm ấy, tôi tự học, tự đi bộ đến trường, tự nấu nướng và học bài không có bố mẹ ở bên cạnh kèm cặp. Và tôi cảm thấy chưa bao giờ mình say mê học đến vậy, cô giảng đến đâu tôi hiểu đến đó, cuối cùng tôi đã được cô giáo khen và được điểm 9 môn toán. Trời mưa như trút nước tôi cũng quyết tâm đến trường học. Bố tôi cuối cùng cũng khỏe lại, tôi khoe điểm cho bố mẹ, bố mẹ cười và chúc mừng tôi. Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy.

    Cứ như vậy, cuối năm tôi được giấy khen tiên tiến, bố mẹ tôi khen tôi giỏi và mua nhiều thứ tặng tôi, tôi ghi nhớ mãi nụ cười duyên dáng của mẹ, hiện rõ núm đồng tiền bên trái của mẹ.
    Mặc dù chuyện đó đã qua lâu lắm rồi nhưng tôi không bao giờ quên, có lẽ đó chính là kỉ niệm tuổi thơ đẹp của tôi, tôi tự hứa sẽ chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ để luôn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bố mẹ, không phụ công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ.