Kể về khu phố nơi em ở

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Buổi sáng, khí trời se se lạnh, tay tôi cầm một tách sữa nóng và ngồi ở chiếc ghế sofa và nhìn ra ngoài cửa sổ, nó làm tôi nhớ lại khu phố ngày xưa mà tôi từng sống. Ở đó, một khu phố không mấy hiện đại nhưng cũng không gọi là nhàm chán. Khu phố tôi đang sống cũng rất đẹp nhưng không mấy gì thú vị, không giống như khu phố mà tôi đã từng sống, một khu phố bình yên và đẹp một cách giản dị.

    Như bao ngày mặt trời đang dần ló lên tiếng gà gáy và tiếng chim hót ríu rít chợt làm tôi tĩnh giấc. Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ tôi cùng mẹ đi mua thức ăn sáng, do khu phố ấy gần chợ nên cũng rất tiện lợi. Ở trong khu phố cũ của tôi có rất nhiều những người hàng xóm thân thiện và biết giúp đỡ.

    Trong xóm và khu chợ có rất nhiều người buôn bán nào là quán nước, quán ăn, tiệm tạp hóa,… Cô Linh, cô ấy bán cơm gà chỉ cách nhà tôi ba căn. Cô luôn bận rộn từ sáng đến trưa, quán cơm của cô Linh rất đông khách vì quán cơm của cô ngon nhất trong khu phố đó. Ở đầu khu phố có những quán bán thức ăn nhanh và một vài cửa hàng tạp hóa nhưng tiệp tạp hóa có nhiều người ra vào nhất là tiệm của bà Hai. Cứ mỗi lần tôi mua dụng cụ học tập tôi lại ghe qua cửa hàng của bà Hai để mua những đồ dùng đó vì bà Hai bán giá vừa túi tiền của lứa tuổi học sinh, sinh viên. Bà tốt bụng và rất vui tính, bà luôn giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi hay đi lang thang quanh xóm.

    Cách đó không xa là nhà của chú Dũng là người bạn thân nhất của ba tôi từ lúc ba tôi còn vác cặp đến trường. Mỗi sáng chú cùng ba tôi đi dạo gần cuối xóm và cùng nhau ngồi uống cà phê ở quán cô Năm. Sau khi đi một vòng chợ cùng mẹ tôi, trên tay xách những bịch rau, bịch cá thong thả về nhà. Trên đường về nhà tôi tung tăng vừa đi vừa hát thì cảm giác như có ai đó đang vỗ nhẹ lên vai tôi. A thì ra là cụ ăn mày. Tuy cụ là ăn mày nhưng những người dân, những người hàng xóm trong khu phố rất hòa nhã với cụ.

    Những lúc rãnh rỗi tôi hay ra gốc cây bắt chuyện với cụ vì cụ rất hay ngồi đó. Một ngày tùy cị không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn đủ để mua những ổ bánh mì không để ăn qua ngày. Tôi nhìn cụ gầy gò ốm yếu trông rất đáng thương. Vì tôi còn là học sinh nên không thể cho cụ nhiều có lúc tôi không còn tiền để giúp cụ nhưng cụ không vì thế mà giận tôi mà còn cười với tôi. Nụ cười ấy thật ấm áp.

    Một ngày nọ, trên đường đi học về bỗng tôi không còn thấy cụ ăn mày nữa, tôi cứ nghĩ rằng có thể là do cụ đã đi qua khu phố khác để tiếp tục công việc của mình nhưng đã qua một tuần rồi tôi vãn không thấy cụ. Hay tin tôi vừa nghe được bà Hai bán tạp hóa nói với tôi cụ ấy bị ốm nặng và qua đời đã mấy ngày rồi. Cụ mất, không còn ai tâm sự cùng tôi vào những lúc tôi rãnh rỗi, sự ra đi của cụ đột ngột quá.

    Do muốn công việc ổn định hơn và giúp cho việc học tập của tôi tốt hơn ba tôi đã chuyển lên thành phố để làm việc, thế là gia đình tôi phải chuyển lên thành phố rời xa nơi ở thân thuộc ở Nhà Bè. Và như thế khu phố đó đã ghi vào tâm trí của tôi, một khu phố giản dị, nhộn nhịp và hòa nhã. Nơi đây quá sầm uất chứ không như ở Nhà Bè. Những ngôi nhà cao tầng được xây nối tiếp nhau cao vút, không còn là quán cơm đông khách của dì Linh, tiệm tạp hóa của bà Hai đã được thay vào đó là những tiệm cơm sang trọng, nhà sách.