“Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng...” – Suy nghĩ về câu nói

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    • Mở bài:
    Chúng ta làm việc bởi nhu cầu thực tế nhưng lại sống bằng lí tưởng. Cuộc sống của mỗi con người đều được nuôi dưỡng bằng những lí tưởng. Sống không có lí tưởng cũng chẳng khác gì bước đi trong bóng tối. Bàn về vai trò vô cùng quan trọng của lí tưởng với cuộc sống con người, nhà văn Nga Lép Tôn-xtôi nói: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định. Mà không có phương hướng thì không có cuộc sống”.
    • Thân bài:
    Lí tưởng là gì?

    – Lí tưởng là mục đích cao nhất, ước mơ tốt đẹp nhất, cuộc sống hoàn hảo nhất mà người ta muốn đạt tới, luôn luôn hướng tới.

    – Ngọn đèn chỉ đường là ánh sáng của lí tưởng soi rọi cho ta hướng đi đúng đắn, hành động đúng đắn.

    – Phương hướng là còn con đường chúng ta bước đi, dẫn ta tới thành công.

    – Cuộc sống là sự tồn tại có ý nghĩa của mỗi con người.

    Câu nói của Lép Tonxtoi khuyên chúng ta sống cần biết xây dựng lí tưởng, xây dựng ước mơ, khát vọng, hoài bảo lớn lai.

    Lý tưởng của thanh niên là được sống tự do và hạnh phúc.

    Mỗi chúng ta khi chạm đến hai chữ “lí tưởng” thì cảm thấy như gặp một điều gì xa vời, không thực tại chút nào. Ta cứ nghĩ rằng lí tưởng là cái gì đó vĩ đại như lí tưởng cách mạng của Các Mác- Ăngghen, lí tưởng vô sản của Lê-Nin. Nhưng chúng ta lại không biết rằng lí tưởng là thực tại, rất đời thường và gần gũi gắn bó bên cuộc sống mỗi chúng ta.

    Hoàn toàn có thể hiểu “lí tưởng là một ngọn đèn”, nói dễ hiểu lí tưởng là niềm tin, lòng ao ước mong mỏi của mỗi người đặt ra trong cuộc sống. Lí tưởng chính là cái mục tiêu phấn đấu. Lí tưởng trở thành một phần của cuộc sống, và vì thế cuộc sống sẽ vô vị biết bao nếu thiếu đi “lí tưởng”.

    Theo cách nói của Lép Tôn-xtôi thì lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường, và vì là ngọn đèn chỉ đường nên khi thiếu vắng nó con người ta sẽ dễ lầm lạc, đôi khi chậm trễ trên lô trình của cuộc sống: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống.”

    Hành trình đi đến lí tưởng, phấn đấu theo lí tưởng, cũng như một vận động viên điền kinh đang ra sức chinh phục chặng dường đua của mình, anh chàng vận động viên chỉ biết rằng phía trước, những bước cuối cùng của chặng đường đua là dãi băng gôn về đích, anh cố hết sức và lao về trước với một tinh thần sức mạnh thiêng liêng, như mỗi chúng ta đều hướng về lí tưởng của mình. Cuộc sống cũng là một chặng đua và nếu chặng đua ấy không có đích đến, không có hướng đi thì chúng ta sẽ đi đâu về đâu.

    Nhưng Lép Tôn-xtôi bảo rằng: “lí tưởng là phương hướng kiên định”, đó không có nghĩa rằng lí tưởng là một khối vật chất khổng lồ, nặng nề không bao giờ có thể chuyển dịch. Đó hoàn toàn không phải là lí tưởng. Đã là lí tưởng thiêng liêng của một cuộc sống tươi đẹp thì đòi hỏi ở cái khí chất cao đẹp.

    Nghịch cảnh không những là một phép thử của tình cảm mà còn là thước đo của trí tuệ và bản lĩnh con người. Chính nghịch cảnh là động lực làm nên lý tưởng sống của mỗi con người. Trong cuộc sống có vô vàn lí tưởng nhưng như thế nào mới là một lí tưởng chính đáng. Lí tưởng của một người kinh doanh là làm giàu, nhưng không phải là được làm giàu mọi cách. Anh ta phải tuân theo khuôn khổ của pháp luật và trách nhiệm của lương tâm. Lí tưởng của một cậu học sinh vừa tốt nghiệp trung học là đỗ cao trong kì thi đại học. Thế rồi ngày anh đến phòng thi để thực hiện cái lí tưởng đó của mình, thì lương tâm, không bao giờ cho phép anh có quyền làm ngơ khi thấy một người sắp chết đuối. Một hành động đi trái lại pháp luật, trái với đạo lí thì không còn là lí tưởng.

    Mỗi bước đi của chúng ta bây giờ đều bước theo những bậc thang của lí tưởng, và luôn luôn có lí tưởng sáng soi chỉ đường. Lúc ấy chúng ta như những đứa trẻ vô tri được bàn tay người mẹ nâng niu dìu dắt từng bước đi. Và khi ấy nếu không có mẹ, không có lí tưởng còn là đứa trẻ bơ vơ, lạc loài, rồi sẽ đi đâu về đâu. Anh muốn chinh phục nóc nhà thế giới, muốn đứng trên đỉnh Everest dù chỉ là một giây, dù phải trải qua ngàn giờ hãi hùng, có lúc tưởng rằng hi sinh cả tính mạng, nhưng vẫn hết mình thực hiện cái lí tưởng của bản thân.

    Nếu chỉ tồn tại như một bản năng, hoạt động như một cái máy, khởi động thì chạy, hết nhiên liệu thì tắt, ta tự hòi thế có phải là cuộc sống? Để chứng minh rằng ta đang sống, đang tồn tại trước tiên ta phải có lí tưởng, và khi đã có lí tưởng ta sẽ có dũng khí làm những gì ta quyết.

    Nguyễn Tất Thành với hai bàn tay trắng đã dũng cảm bước xuống tàu buôn ra nước ngoài mang trên mình hành trang duy nhất là lí tưởng tìm đường cứu nước. Nếu không có lí tưởng sống đủ mạnh thì Bác đã không bao giờ có can đảm ra đi. Chính vì thế ta hãy sống, và thực sự sống khi đã có lí tưởng riêng của bản thân. Xuân Diệu thì mải mê với lí tưởng:

    Thà một phút huy hoàng rơi chợt tắt
    Còn hơn ngồi buồn le lói suốt trăm năm

    Xuân Diệu là một nhà thơ khát khao khát giao cảm với cuộc đời, yêu cuộc đời một cách tha thiết nhất. Chính vì thế nhà thơ đem hết trái tim của minh cống hiến cho cuộc sống này cho lí tưởng sống tràn đầy yêu thương. Xuân Diệu mong muốn được sống chân thành với lí tưởng của riêng ông, được hiến dâng cả cuộc đời để đổi lấy “một phút huy hoàng”, đó là giây phút cháy bổng của một tâm hồn sống trong lí tưởng. Đồng thời nhà thơ, nhà thơ cũng muốn gửi gắm lí tưởng sống ấy cho mọi người trong cuộc đời. Sống phải sống sao cho đáng sống, phải đem hết dũng cảm để sống cho cái lí tưởng của mình, để từ đó tìm ra phương hướng đi theo tiếng gọi của “lí tưởng” như L.Tôn-xtôi đã khẳng định “không có lí tưởng thì không có phương hướng, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống”

    Nhưng thử hỏi có mấy ai có đủ dũng cảm để sống hết mình, sống một cách trọn đấy cho lí tưởng. Chắc hẳn, chúng ta – những người con của dân tộc Việt Nam sẽ không bao giờ quên và cũng không bao giờ được quên người thiếu nữ đã chết cho “mùa hoa lê-ki-ma nở, ở quê ta vùng Đất Đỏ”, và chết cho đời sau. Nữ anh hùng Võ Thi Sáu đã dâng cả cuộc đời mình cho dân tộc, cho tổ quốc yêu thương và cũng cho riêng lí tưởng sống của chị, khi mới trọn đầy cái tuổi 16.

    Mỗi chúng ta đều có thể gắng hết sức vì lí tưởng sống của bản thân mình để thật sự có một phương hướng sống, phương hướng để tồn tại. Lí tưởng không hề xa vời, lí tưởng là lối đi gắn bó với chúng ta trong suốt cuộc đời.
    • Kết bài:
    “Tuổi trẻ không có lý tưởng giống như buổi sáng không có mặt trời. Cuộc đời là những chuyến đi không ngừng nghỉ. Đôi khi có thể bạn đi nhầm đường, nhưng nếu bạn vẫn cứ đi, nó có thể là con đường mới. Bằng câu nói ngắn gọn, L.Tôn-xtôi đã đem đến cho chúng ta cái nhìn tổng quát về lí tưởng. Con đường hôm qua, hôm kia của tôi, của bạn, của tất cả chúng ta đều đã lùi vào quá khứ một cách mờ nhạt. Nhưng con đường của hôm nay và của ngày mai còn tùy tôi, bạn, chúng ta đi như thế nào, chọn lựa “ngọn đèn lí tưởng” nào, đi theo phương hướng nào, để tiếp tục phát triển và đi lên cùng với sự thăng hoa của “ánh sáng lí tưởng”.