Mối Tình Truyền Kiếp - Người Khăn Trắng Dù qua sáu năm học ngành y, đã nhiều lần Hạnh vào bệnh viện để thực tập, cũng có trực ca, nhưng chưa bao giờ cô ngủ lại một mình trong một ca trực đêm như lần này. Lúc chiều khi nhìn vào bảng trực cấp cứu, Hạnh đã lè lưỡi với người bạn cùng trực: – Sao lại cho hai cô bác sĩ tập sự trực cùng ca, lại không có đàn ông, sợ thấy mồ! Thúy Lan, người bạn cùng khóa cười nhạo: – Nhát cáy như cậu đúng ra chỉ nên học ngành sư phạm thôi! Hạnh kề tai bạn nói khẽ: – Mình nghe mấy anh khóa trước nói bệnh viện này có nhiều ma lắm! Thúy Lan được dịp dọa luôn: – Không chỉ ma mà còn có cả quỷ nữa! Mấy con quỷ nhe nanh, lè lưỡi dài cả tấc luôn. Hạnh tưởng bạn nói thật, cô nhảy ngồi xổm trên ghế, miệng la bải bải: – Nói nữa tôi về liền bây giờ! Biết Hạnh sợ thật, Thúy Lan cười ngất: – Dọa cậu chơi chớ ma quỷ nào ở đây! Làm bác sĩ là nghề thức với ma, ngủ với quỷ mà, sợ thì làm sao hành nghề được. Tối nay là ca trực đầu tiên, lại trực phòng cấp cứu nữa, nhiều khả năng mình với cậu sẽ phải cưa vài cánh tay, đục vài cẳng chân, khoan vài sọ não. Cậu biết rồi chứ gì, mấy người hôn mê do chấn thương sọ não thì khác gì cái xác ma! Nghe nói nhiều khi đang mổ cho họ thì họ đưa tay chụp lấy mình, bàn tay lạnh ngắt. Biết bạn trêu mình, Hạnh phát vào mông Lan mấy cái: – Lát nữa nếu có người nào bị cưa tay thì mình bỏ cánh tay cắt ra đó vào giỏ xách của cậu! ✪ ✪ ✪ ✪ ✪ Theo LTTK Education