Nói chuyện về một người có nghị lực, ý chí vươn lên

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Đề bài: Em và người thân trong gia đình cùng đọc một truyện nói về một người có nghị lực, có ý chí vươn lên. Em trao đổi với người thân về tính cách đáng khâm phục của nhân vật đó.

    Hãy cùng bạn đóng vai người thân để thực hiện cuộc trao đổi trên.

    Bài làm:

    Hoàn cảnh xảy ra cuộc trò chuyện: Em và mẹ vừa đọc xong câu chuyện Bàn chân kì diệu. Bạn em tên là Ái Phương đóng vai người mẹ.
    – Mẹ: Này Khánh Linh! Con thử nói cho mẹ nghe cảm nhận của con về anh Nguyễn Ngọc Kí?
    – Khánh Linh: Con rất cảm phục anh Nguyễn Ngọc Kí mẹ ạ! Đó là một con người có nghị lực phi thường, một ý chí phấn đấu vươn lên hiếm thấy.
    – Mẹ: Con thử nói rõ hơn về nghị lực phi thường và ý chí vươn lên của anh Nguyễn Ngọc Kí cho mẹ nghe nào?
    – Khánh Linh: Theo con nghĩ, anh Kí lớn lên không như một người bình thường. Anh bị liệt cả hai tay. Vậy mà anh vẫn có ước mơ đi học như chúng con. Một ước muốn rất đẹp, phải không mẹ?
    – Mẹ: Rồi sao nữa con?
    Dù bị tàn tật nhưng thầy Nguyễn Ngọc Ký không bao giờ buông xuôi
    – Khánh Linh: Anh đến trường xin học cho bằng được. Cô giáo thấy anh bị liệt cả hai tay không nhận vào học. Anh buồn lắm. Trở về nhà, anh kiên trì luyện tập, dùng chân để cầm bút và kiên trì luyện viết. Tình cờ, cô giáo phát hiện thấy anh đang cặm cụi tập viết bằng chân. Cô giáo vô cùng xúc động và cảm phục ý chí của anh. Cô quyết định nhận anh vào học và tạo điều kiện tốt nhất cho anh học. Anh rất mừng và quyết tâm học cho bằng bạn bè. Đó cũng là một biểu hiện về nghị lực phi thường phải không mẹ? Ads: Tuyển sinh cao đẳng dược hà nội, cao đẳng dược phú thọ chính quy năm 2016
    – Mẹ: Ừ, đúng đấy! Con cứ nói tiếp ý nghĩ của mình đi.
    – Khánh Linh: Về ý chí vượt khó của anh thì đáng khâm phục. Bước đầu, bàn chân giẫm lên trang giấy, làm giấy nhàu nát. Khắc phục được điều này thì chuyện khác lại nảy sinh. Có những lúc bàn chân mỏi nhừ không điều khiển được bút theo ý muốn thậm chí nhiều lúc chuột rút, làm anh đau đến tái cả người. Thế mà anh vẫn kiên trì, chịu đựng, vần bền bỉ luyện tập không nản lòng. Nhờ vậy mà anh đã thành công. Điểm số của các bài tập viết cứ nhích dần lên, tám điểm, chín điểm rồi mười điểm. Và cuối cùng thì anh đã đạt được ước mơ của mình trở thành một sinh viên của trường Đại học Tổng hợp.
    – Mẹ: Qua tấm gương của anh Kí, con có suy nghĩ gì không?
    – Khánh Linh: Thưa mẹ! Đó là một gương tốt để noi theo. Con sẽ noi gương anh Kí học thật giỏi để vào đại học như anh Kí. Đầu tiên, con sẽ cố gắng luyện viết chữ thật đẹp vì hiện tại chữ của con còn xấu. Con sẽ dành một ngày một tiếng đồng hồ để luyện viết. Mẹ chấm điểm từng ngày cho con nhé!
    – Mẹ: Con nghĩ được như vậy là mẹ rất mừng. Con phải cố gắng thực hiện được những điều mình đã hứa. Mẹ tin ở con. Hãy noi gương anh Kí nghe con.
    – Khánh Linh: Thưa mẹ, vâng ạ!