Đề bài : Phân tích hình tượng cây xà nu trong truyện ngắn “Rừng xà nu” của Nguyễn Trung Thành Bài làm: Truyện ngắn “ Rừng xà nu” là tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Trung Thành. Đây là tác phẩm tiêu biểu cho khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn của văn học nước ta trong giai đoạn 1945- 1975. Tác phẩm ca ngợi Tây Nguyên hào hùng, đậm chất sử thi, cùng với đó là thành công của tác giả khi xây dựng hình tượng cây xà nu, đại diên cho bản chất cũng như chí khí của con người sống trên vùng đất Tây Nguyên rộng lớn. Đọc Rừng xà nu, ta sẽ thấy ngay hình ảnh xuyên suốt, linh hồn của tác phẩm chính là cây xà nu. Đây là hình ảnh trung tâm, cũng như là cảm hứng để tác giả xây dựng thành công hình tượng các nhân vật. Ở vùng rừng núi Tây Nguyên, cây xà nu là loại cây phổ biến với sức sống bền bỉ và kiên cường. Khi nhắc đến xà nu, người ta có thể nghĩ ngay đến hình ảnh những người Tây Nguyên bất khuất, anh dũng, luôn mạnh mẽ đấu tranh vì độc lập dân tộc. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà tác giả lấy tên xà nu để đặt cho nhan đề truyện, cũng như dùng hình ảnh xà nu để bắt đầu và kết thúc câu truyện. Bởi cây xà nu là hình ảnh vừa tượng trưng cho sự hùng vĩ của Tây Nguyên, cũng là hình ảnh khẳng định ý chí kiên cường của những con người sinh ra trên mảnh đất ấy. Đầu tiên có thể khẳng định rằng, một trong những biểu tượng của núi rừng Tây Nguyên chính là cây xà nu. Cây xà nu gắn liền với đời sống của người dân Tây Nguyên, với dân làng Xô man. Sự trưởng thành qua từng thế hệ người dân ở đây đều có hình bóng của cây xà nu. Xà nu cũng giống như con người Tây Nguyên, sống và nhìn về phía trước dù cho bao khó khăn chính là cách sống của họ. Những nhân vật như Tnu, chị Mai, bé Heng, cụ Mết đã chứng minh điều đó, họ đều hi sinh rất nhiều để bảo vệ dân làng, bảo vệ quê hương. Hơn thế nữa, cây xà nu còn có mặt trong nhiều sự kiện lịch sử của dân làng Xô man. Nhờ có ngọn đuốc xà nu dẫn đường, chỉ lỗi mà dân làng có con đường sáng để đi. Mười ngón tay của Tnu bị đốt cũng được tẩm nhựa xà nu. Xà nu ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người con Tây Nguyên. Dù cho vượt qua bao khó khăn gian khổ, xà nu vẫn kiên cường vượt qua bão giông, “ không có gì mạnh bằng cây xà nu”. Tác giả còn sử dụng nghệ thuật ẩn dụ, dùng cây xà nu để tượng trưng cho con người Tây Nguyên. Khung cảnh rừng xà nu bị nã đạn, rất giống với hình ảnh dân làng Xô man bị quân địch đàn áp đến tàn bạo. Bao đau thương, mất mát chồng chất khiến cho sự khốn khổ cứ thế tiếp diễn. Tuy nhiên, dù bị tàn phá nhưng cây xà nu vẫn không chịu khuất phục. Cay xà nu vẫn kiên cường chịu đựng, giống như Mai, giống như Tnu mặc dù bị tra tấn dã man nhưng vẫn cố gắng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Dường như người dân Tây Nguyên và cây xà nu có mối giao hòa với nhau, sự gắn bó giữa hai bên khăng khít không rời. Tác giả xây dựng hình tượng cây xà nu có lẽ cũng muốn nói đến điều này. Những con người Tây Nguyên với sức sống bền bỉ, với khát khao sống trong ấm no, hòa bình, cũng giống như cây xà nu bạt ngàn, mạnh mẽ. Xà nu cùng với những con người Tây Nguyên như Tnu, cụ Mết, bé Heng đều có khát khao mãnh liệt về tương lai tươi sáng. Có một điều đáng chú ý ở đây, đó là cây xà nu và nhân vật Tnu luôn là hai hình ảnh được miêu tả song song, đi bên nhau để hỗ trợ cho nhau. Hình ảnh Tnu và và xà nu là hai hình ảnh tượng trưng cho nhau, không hề lẫn lộn với người nào khác. Thật vậy, chỉ có thể là Nguyễn Trung Thành, bằng sự trải nghiệm, bằng tình yêu dành cho Tây Nguyên mới có thể xây dựng thành công hình ảnh rừng xà nu có sức nặng, có sức ám ảnh với người đọc đến như vậy. Để mỗi khi đọc rừng xà nu, người đọc có thể tưởng tượng ngay đến hình ảnh vùng đất và con người Tây Nguyên kiên cường, bất khuất.