Ai giăng hoa phượng đầy trời Để bao mùa hạ chơi vơi thầm thì Tinh khôi dáng nhỏ mùa thi Để ai ai nhớ đôi mi đượm buồn Xa rời sách vở ai buôn Để cho phượng đỏ còn buồn ... khóc than Phố buồn từng giọt nắng khan Má ai chợt sáng miên mang mây trời Ai về để thất tình tôi Ôm chi nổi nhớ để rồi vấn vương Lời nào để nói yêu thương Vì ai ép phượng đã nhường cho ai! Bao lần phượng nở tràng dài Phượng rơi hè đến hoa cài... phượng xa Tình đầu là bản tình ca Màu hoa phượng đỏ bước qua học trò!
Bài thơ: MÀU HOA ĐỎ Thơ: Nguyễn Hưng Ngày tháng tư nắng tràn trên ngõ vắng Bụi phong trần phủ trắng lối anh đi Gió bên tai khe khẽ tiếng thầm thì Chàng ngốc ơi sao si tình mãi thế ? Biết không em trái tim anh chẳng thể Ngừng phút giây ứa lệ khóc cuộc tình Bao ái ân một thuở cứ đinh ninh Chờ một ngày đăng trình về bến mộng. Hạ đã về giữa khung trời lồng lộng Cánh điệp vàng xáo động giấc mơ xưa Bao nhớ nhung đong đếm mấy cho vừa Giờ riêng anh lệ mưa trong cõi nhớ. Anh đứng đây lặng nghe từng hơi thở Thấy tim mình vụn vỡ lúc chiều rơi Lời yêu thương muốn thốt nhưng nghẹn lời Màu hoa đỏ xa vời còn đâu nữa. Tháng tư ơi bao nỗi sầu chất chứa Đắng vành môi đoạn nửa cuối con đường Bạc màu nắng trên vai áo phong sương Vẫn không quên bóng hường một thuở ấy. Tiếng ve gọi bao kỷ niệm thức dậy Phượng nở rồi đỏ cháy góc trời xa Chiều tháng tư vương bụi trên mắt nhoà Hoen giọt sầu... xót xa... cuộc tình lỡ.