Mục Lục 1_Mùa Hoa Doi 2_Sóng 3_Anh 4_Thương Về Ngày Trước 5_Chỉ Có Sóng & Em 6_Bàn Tay Em 7_Hát Ru 8_Thơ Viết Tặng Anh 9_Thuyền Và Biển 10_Sân Ga Chiều Em Đi MÙA HOA DOI Bây giờ mùa hoa doi Trắng một vùng Quảng Bá Sóng ven hồ cứ vỗ Anh một vùng cây tre Ta đến rồi ta đi Bao lần anh có nhớ Dưói vòm cây lặng lẽ Dưới vòm cây chờ mong Cánh buồm trôi ngoài sông Bò tập cày trên bãi Nâu một vùng đất mới Đợi tay người gieo trồng… Anh có đi cùng em Đến những miền đất lạ Đến những mùa hái quả Đến những ngày thương yêu Qua nắng sớm mưa chiều Qua chặng đường tàn phá Qua rất nhiều nỗi khổ Qua rất nhiều niềm vui … Anh có nghe hoa rơi Quanh chỗ mình đứng đó Hoa ơi sao chẳng nói Anh ơi sao lặng thinh Đốt lòng em câu hỏi: “Yêu em nhiều không anh?”
SÓNG Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa. Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ. 29-19-1967
ANH Cây bút gẫy trong tay Cặn mực khô đáy lọ Ánh điện tắt trong phòng Anh về từ đường phố Anh về từ trận gió Anh về từ cơn mưa Từ những ngày đã qua Từ những ngày chưa tới Từ lòng em nhức nhối… Thôi đừng buồn nữa anh Tấm rèm cửa màu xanh Trang thơ còn viết dở Tách nước nóng trên bàn Và lòng em thương nhớ… Ở ngoài kia trời gió Ở ngoài kia trời mưa Cây bàng đêm ngẩn ngơ Nước qua đường chảy xiết Tóc anh thì ướt đẫm Lòng anh thì cô đơn Anh cần chi nơi em Sao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngái Anh, bức vẽ không màu Anh, nghìn nỗi lo âu Anh, dòng thơ nổi gió… Mà em người đời thường Biết là anh có ở ! 19-7-1973.
THƯƠNG VỀ NGÀY TRƯỚC Bao người yêu đi tiễn đưa nhau Những chuyến xe khuất về biên giới Người tôi yêu trước cũng là bộ đội Ngày lên đường tôi chẳng tiễn chân theo. Ngày ấy nào anh đã có em đâu! Tuổi mười sáu ghi nhiều nhật ký Những làng phố, nhứng tình yêu thơ trẻ Có dòng nào trong đó nhắc tên em? Chuyện qua rồi anh cũng đã quên Chẳng dám trách, chỉ thoảng buồn nho nhỏ Lòng những muốn trở thành ngọn cỏ Bên lề đường ngày ấy tiến anh đi Muốn thành rừng muôn tán lá chở che Muốn thành suối giữa đường xa nắng rát Khi anh ngủ em muốn thành bài há Hát ru lời của mẹ ngày xưa Cơn sốt rừng vàng mắt sạm da Em, đồng đội sẻ cùng anh ca nước Làm hạt bụi dưới chân anh bước Làm mái nhà che những cơn mưa Bao gạo quàng vai trong cơn đói sớm trưa Làm ánh lửa giữa rừng khuya phía trước Lòng em thương làm sao mà nói được Như trời xanh vô tận mãi màu xanh Dẫu bây giờ em đã ở bên anh Chung lo lắng, chung vui, buồn mơ ước Em vẫn cứ thương về ngày trước Người yêu em thuở trước có em đâu…
CHỈ CÓ SÓNG VÀ EM Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em Nơi che chở những người thương mến nhất Con đường nắng, dòng sông trước mặt Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè giấy trắng bộn bè bao ký ức Ngọn đèn khuya một mình anh thức Nghe tin đài báo nóng, lại thương con Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em Nếu đôi lúc giận hờn ânh vô cớ Những bực dọc trong ngày vất vả Làm anh buòn mà em có vui đâu Chỉ riêng điều được sống cùng nhau Niềm sung sướng với em là lớn nhất Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực Giấy phút nào tim đập chẳng vì anh. Một trời xanh, một biển tận cùng xanh Và gió thổi và mây bay về núi Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em…
BÀN TAY EM Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau em chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ. Đường tít tắp không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng qua đi mái đầu cực nhọc. Tay em dừng trên vầng trán lo âu. Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay anh biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không chắc trở… Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời.
HÁT RU Bình hoa đã ngủ trên bàn Kìa trang sách gấp ngọn đèn thiu thiu Ngủ đi, người của em yêu Này, con tàu lạ vừa neo bến chờ Trời đêm nghiêng xuống mái nhà Biển xanh kia cũng đã mơ đất liền. Anh mơ anh có thấy em Thấy bông cúc nhỏ nơi triền đất quê Chiếc mo rơi ở bờ tre Con sông thăm biển đã về rừng xưa Đám mây về với cơn mưa Con đường đi tới miền chưa có đường. Ngủ đi vầng trán yêu thương Bức tranh đã ngủ mặt tường lặng im Ngủ đi, hòn đá thì mềm Bàn chân thì cứng ngọn đèn thì xa Thời gian như gió thoảng qua Tình yêu là cánh đồng hoa giữa trời Tay ta nắm lấy tay người Dẫu qua trăm suối ngàn đồi cũng qua.
THƠ VIẾT TẶNG ANH Tháng mười trời trải nắng hanh Có cô hàng phố phơi chăn trước thềm Gió qua lay động bức rèm Tấm gương trong suốt ánh đèn nê-ông. Tôi không có một căn phòng Lang thang suốt những năm ròng tuổi thơ tài là mấy vần thơ Dẫu bao người đọc vẫn chờ đợi ai Núi cao biển rộng sông dài Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu Tấm khăn và những đường thêu Nghe trong điệu hát những điều say mê. “Có anh dũng sĩ trở về Tấm huân chương dưới nắng hè chói chang” Đêm dài thức nhớ lang thang Người yêu tôi với con đường mùa đông Anh là của những dòng sông Của miền gió cát, của vùng bão mưa Anh là của những vần thơ Còn phần nào để bây giờ của em. Ở bên hàng phố trước thềm Hoa phong lan, điệu nhạc êm buổi chiều Vị chua là bát canh riêu Vị cay là trái hạt tiêu đất mình Em không có đến bức mành Để che nắng gió cho anh tháng ngày Gia tài chỉ có bàn tay Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa Gia tài chỉ có bài thơ Bao năm viết để bây giờ tặng anh.
THUYỀN VÀ BIỂN Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa… vẫn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền (Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên?) Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau – rạn vỡ Néu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố
SÂN GA CHIỀU EM ĐI Sân ga chiều em đi Mênh mang màu nắng nhạt Bụi bay đầy ba lô Bụi cay xè con mắt Sân ga chiều em đi Gạch dưới chân im lặng Bóng anh in thành tàu Tóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em đi Bàn tay da diết nắm thoáng tiếng còi tàu Lòng đã Nam đã Bắc. Anh thương nơi em qua Những phố phường nhộn nhịp Bỡ ngỡ trong ánh đèn Còn lạ người lạ tiếng. Anh thương nơi em qua Những phố phường nhộn nhịp Bỡ ngỡ trong ánh đèn Còn là người lạ tiếng Anh thương nơi em qua Những sương chiều mưa tối Dặm đường xa nắng dãi Chuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòng Nhớ về nơi ta ở Mùa thu vàng đường phố Lá bay đầy lối qua. Ngọn đèn và trang thơ Tiếng thở đều con nhỏ Màu hoa trên cửa sổ Quán nước chè mùa đông Con tàu với dòng sông Ra đi và trở lại Hà Nội ơi Hà Nội Sân ga chiều em đi 1976.