Mục Lục 1_Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ 2_Đêm Cuối Năm 3_Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại 4_Thơ Tình Cuối Mùa Thu 5_Nói Cùng Anh 6_Tự Hát 7_Hoa Cúc 8_Chồi Biếc 9_Gởi Lại Thành Phố Nắng 10_Thơ Tình Tôi Viết HÁT RU CHỒNG NHỮNG ĐÊM KHÓ NGỦ Anh không ngủ được ư anh? Để em mở quạt quấn mành lên cho Lặng sao cái gió mặt hồ Ghét sao cái nóng đầu mùa đã ghê! Đoàn thương binh mới trở về Đánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiều Anh không ngủ được anh yêu? Nghe chi con lũ đang chiều nước dâng Ngày mai cây lúa lên đòng Lại xanh như đã từng không mất mùa Con sông bạn với con đò Con người bạn với câu hò trên sông. Ngủ đi, em khép cửa phòng Để em lên gác em trông xem nào Ai đồn rằng cọ cháy cao Người dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồi Hình như lửa đã tắt rồi Gió không thổi nữa anh ơi yên lòng Thương gì người đói lang thang Xin ăn trên khắp phố phường ngoài kia Ngủ đi anh hãy ngủ yên Rồi mai họ sẽ trở về quê thôi Lòng thương chỉ nói bằng lời Lấy đâu ra gạo cho người được no Khuya rồi anh hãy ngủ đi Để em trở dậy em che bớt đèn Đứa nào nó nói cùng anh Cái tin chết của bạn mình vừa xong Chắc là đường đất khó khăn Nên thư từ chẳng thể năng gửi về Anh ơi anh hãy ngủ đi Thằng con ta nó nằm mê đó mà Ngày chơi súng giả ba lô Làm anh giải phóng hét hò suốt thôi Mười năm sau lớn lên rồi Sẽ quên đi những trò chơi bây giờ Ngủ đi anh, hãy ngủ đi…
ĐÊM CUỐI NĂM Đã mùa hoa cúc vàng Lại một năm sắp hết Thời gian sao trôi nhanh Ngổn ngang nhiều công việc Thế là ba cái tết Hai chúng mình có nhau Dù chưa phải là lâu Nhưng cũng không ngắn ngủi Hạnh phúc tính bằng năm Cây tính bằng mùa trái Dẫu lòng em không quên Con đường ga cát bụi Bóng anh đi lầm lụi Sông đôi bờ cách xa Dẫu lòng em chưa qua Những hồi còi báo động Những căn hầm nước ngập Con chúng ta còn thơ… Em đâu nhắc chuyện qua Để cho lòng tủi cực Em nhớ lại ngày xa Thấy mình thêm hạnh phúc Qua bao ngày lửa đạn Đất về với mùa xuân Như em về với anh Qua những ngày sóng gió Ở ngoài kia đường phố Màu áo chen màu hoa Anh có nghe: ngoài ga Tiếng con tàu đang gọi Mùa xuân 1976
DẪU EM BIẾT CHẮC RẰNG ANH TRỞ LẠI Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. 6-3-1985
THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu và hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả: Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã bao mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ. Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại… – Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may.
NÓI CÙNG ANH Em vẫn biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu: Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí, như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường, như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đó Tình yêu em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn.
TỰ HÁT Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khong cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão mưa nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Di đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh có khi chết đi rồi
HOA CÚC Có thay đổi gì không cái màu hoa ấy Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu Thời gian đi màu hoa cũ về đâu Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế Chỉ em là đã khác với em xưa Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất Bao ngày tháng đi về trên mái tóc Chỉ em là đã khác với em thôi Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôi Thành phố ngợp ngày nao chiều gió dậy Gương mặt ấy lời yêu thuở ấy Màu hoa vàng vẫn cháy ở trong em.
CHỒI BIẾC Dưới hai hàng cây Tay ấm trong tay Cùng anh sóng bước Nắng đùa mái tóc Chồi biếc trên cây Lá vàng bay bay Như ngàn cánh bướm (Lá vàng rụng xuống Cho đất thêm màu Có mất đi đâu Nhựa lên chồi biếc) Này anh, em biết Rồi sẽ có ngày Dưới hàng cây đây Ta không còn bước Như người lính gác Đã hết phiên mình Như lá vàng rụng Cho chồi thêm xanh Và đời mai sau Trên đường này nhỉ Những đôi tri kỷ Sóng bước qua đây Lá vàng vẫn bay Chồi non lại biếc 2-1-1963
GỬI LẠI THÀNH PHỐ NẮNG Ngày mai tôi xa rồi Biết bao giờ trở lại Ôi thành phố tôi yêu Dưới một trời nắng dãi Nắng như màu lửa cháy Sém lòng một vết thương Mai dù đi tới đâu Vẫn mang màu nắng ấy . Ngày mai tôi xa rồi tôi còn ở lại Một chút tình yêu tôi Như vệt đèn le lói Lẫn trong triệu ánh đèn Lẫn trong màu áo mới Lẫn trong những ngã tư Tiếng còi xe giục gọi Tình yêu như hạt bụi Vướng lối chân người qua Tình tôi như màu hoa Trong mảnh vườn đã tối Như tiếng vang hòn sỏi Giữa biển đời mênh mông Dẫu có cũng bằng không Chỉ riêng mình tôi biết Bạn bè đâu vắng hết Cửa khoá đường phố đông Những chiếc cầu qua sông Xa lộ dài tít tắp Ôi cái thành phố nắng Tình yêu tôi nhỏ nhoi Ở đấy chỉ cha tôi Hiểu tình thương tôi lớn Cửa căn phòng chật hẹp Tóc bạc ngóng chờ con Bình minh lại hoàng hôn Chia li và gặp gỡ Cuối đường ra tới chợ Tiếng gậy người âm vang Giữa nhịp sống đua chen Tôi vẫn còn nghe rõ: Tình thương tôi bé nhỏ Thành phố nắng xa xôi Biết được chỉ cha tôi Nhưng người nay đã chết . 2-1978
THƠ TÌNH TÔI VIẾT Thơ tình tôi viết cho ai Giữa muôn sóng nước nơi ngoài đảo xa Lán che, công sự là nhà Nhớ thương cất đáy ba lô theo cùng Một mảnh vườn, một dòng sông Mặt người con gái như vầng trăng thu Gửi ai tôi viết dòng thơ Đến nơi biên giới mịt mờ mây bay Núi cao, rừng rậm, sương dày Cùng cây súng thức đêm ngày khôn nguôi. Thương về mặt nước giếng thơi Hoa ngâu thơm suốt dặm dài tiễn đưa. Biết bao khao khát đợi chờ Núi xa, biển rộng, nắng mưa mấy thời Thơ tình tôi viết cho tôi Qua cay đắng với buồn vui đã nhiều Vẫn còn nguyên vẹn niềm yêu Như cây tứ quí đất nghèo nở hoa. Ơn người gió lạnh sương sa Cho tôi ở dưới mái nhà bình yên Mực thơm, giấy trắng ngọn đèn Dòng thơ tôi viết thâu đêm tặng người. 12-1983