Tóm tắt “ Chuyện người con gái Nam Xương”.

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Đề bài: Tóm tắt “ Chuyện người con gái Nam Xương”.

    Bài làm:
    Chuyện người con gái Nam Xương được trích trong “ Truyền kỳ mạn lục” của Nguyễn Dữ. Truyện có thể được coi là một áng thiên cổ kỳ bút, ca ngợi phẩm chất của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa, đồng thời lên án, tố cáo sự hà khắc, trọng nam khinh nữ, coi thường người phụ nữ của lễ giáo phong kiến.
    Truyện kể về người con gái tên là Vũ Thị Thiết, nàng là một người con gái xinh đẹp, có phẩm chất nết na, thùy mỵ, xuất thân từ vùng Nam Xương. Nhờ những phẩm chất đó, nàng được Trương Sinh là cậu con trai nhà hào phú đem lòng yêu mến và cưới về làm vợ với một trăm lạng vàng. Biết chồng có tính gia trưởng hay ghen, nên Vũ Nương luôn cố gắng giữ gìn khuôn phép, ăn ở đúng mực, không để cho chồng phải nghi kỵ điều gì.
    Vợ chồng son hạnh phúc chưa được bao lâu thì Trương sinh phải đi lính. Đúng thời kỳ Vũ Nương sắp đến ngày sinh nở, lại phải chăm sóc mẹ già nhưng nàng vẫn rất mực chu đáo. Nàng chăm sóc mẹ chồng không khác gì cha mẹ đẻ của mình. Không lâu sau nàng sinh một cậu con trai, đặt tên là Đản. Nhưng mẹ chồng nàng vì quá nhớ thương con trai mà sinh bệnh nặng rồi mất. Vũ Nương cũng hết lòng lo tang sự cho mẹ chồng cho trọn chữ hiếu.
    Về phần nàng, chỉ còn lại một mình với con nhỏ. Để nguôi ngoai nỗi nhớ dành cho chồng, nàng thường hay chơi đùa với con mà chỉ cái bóng của mình lên vách, rồi nói với con rằng đó là cha Đản.
    Đến ngày giặc tan, Trương Sinh trở về hay tin mẹ mất. Chàng bế con ra thăm mộ mẹ, nhưng Đản gào khóc không chịu theo. Thằng bé nói rằng Trương Sinh không phải là cha Đản, cha Đản đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi. Trương Sinh nghe thấy thế thì giận quá mất khôn, không chịu tìm hiểu rõ ngọn ngành, đùng đùng nổi giận nhiếc móc, đánh đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Mặc kệ cho hàng xóm khuyên ngăn, Trương Sinh vẫn nhất quyết đuổi nàng đi.
    Uất ức vì bị oan nhưng không thể thanh minh được với chồng, Vũ Nương đã quyết định gieo mình xuống dòng sông Hoàng Giang, lấy cái chết để rửa nỗi oan cho mình.
    Về phần Trương Sinh, sau khi đuổi vợ đi cũng có phần thương nhớ. Một đêm khi chơi với con dưới ngọn đèn khuya, Đản vội chỉ vào bóng cha trên vách mà nói đó là cha Đản. Trương sinh bấy giờ mới biết mình đã trách nhầm vợ thì đã quá muộn.
    Khi Vũ Nương gieo mình tự vẫn đã được Linh Phi vợ của vua Nam Hải cứu. Trong một buổi tiệc dưới động rùa, nàng gặp lại Phan Lang người cùng làng. Vũ Nương gửi chiếc hoa vàng và nhờ Phan Lang nhắn Trương Sinh lập đàn giải oan cho mình.
    Trương Sinh làm theo bèn lập đàn giải oan cho Vũ Nương. Nàng ngồi trên kiệu hoa lấp lánh giữa dòng nước với cờ võng rực rỡ nhưng tiếc thay, nàng từ biệt chồng và nói rằng không thể trở về nhân gian được nữa.