Mở bài: Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi là tác phẩm đầu tay và nổi bậc nhất của nhà văn Lê Minh Khuê. Tác phẩm kể về cuộc sống và chiến đâu của ba nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn những năm kháng chiến chống Mĩ trong giai đoạn ác liệt. Đó là những cô gái còn trẻ tuổi, chừng mười tám hai mươi. Họ tạm biệt gia đình, quê hương, nghe theo tiếng gọi của con tim luôn hướng về Tổ quốc để tình nguyện đi chiến đấu trên con đường Trường Sơn đầy khó khăn và thách thức này. Những cô gái từ bỏ đi ước mơ, tuổi thanh xuân để làm nhiệm vụ bảo vệ những con đường cho xe thẳng ra tuyền tuyến. Công việc gian nan, ẩn chứa đầy hiểm nguy, chết chóc nhưng không thể nào khiến họ sợ hãi hay sờn lòng. Ngoài những phẩm chất cao đẹp của người chiến sĩ, ở họ còn có những nét riêng của cá tính hét sức dễ thương và thật đáng trân trọng. Thân bài: Vẻ đẹp tâm hồn của ba nữ thanh niên xung phong và cũng là của tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Ba nữ thanh niên xung phong mang phẩm chất cao đẹp của người chiến sĩ kiên trung, bất khuất. Ba cô gái đều có chung một tinh thần trách nhiệm cao với công việc họ đang làm. Bởi công việc hết sức nguy hiểm và gian khó, đòi hỏi ở họ một tinh thần vững vàng, trách nhiệm cao mói có thể hoàn thành được và tránh những rủi ro. Trong công việc của họ, thất bại đồng nghĩa với cái chết. Vệc san lấp mặt đường tuy vất vả nhưng rồi sẽ hoàn tất mà không có rủi ro gì. nếu địch có tuần tra hay càn quét, các cô tìm nơi ẩn nấp là xong. Còn trong nhiệm vụ phá bom, các cô phải hợp đồng tác chiến hết sức cẩn trọng. Chỉ cần một người sơ xuất, qua bom nổ, cả tổ sẽ hi sinh. Họ rất bình tĩnh, gan dạ và có tinh thần dũng cảm trước những tình huống không mấy tốt đẹp. Mỗi khi nhận được lệnh là lên đường làm nhiệm vụ ngay tức khắc. Họ làm việc một cách tự nguyện, luôn nhận khó khăn, nguy hiểm về mình. Họ hi sinh thân mình, sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào để có được con đường bằng phẳng cho mọi người. Mặc dù không phải là chị em ruột thịt, nhưng họ cùng sống chết vì đồng đội, vì Tổ quốc, cùng một nhiệm vụ, trên cùng một mặt trận và cùng một tâm hồn tươi đẹp. Họ có tình đồng đội gắn bó, tốt đẹp, thấu hiểu nhau và trân trọng những giây phút bên cạnh nhau. Họ cùng nhau vui đùa lúc giải lao, lúc ra trận họ lo lắng cho nhau, giúp đỡ nhau. Khi có một người nào đó bị thương, họ liều mình cứu giúp và an ủi, động viên. Họ tiếp sức cho nhau để vượt lên mọi thử thách, khó khăn. Cuộc sống ở chiến trường thật gian khổ, hiểm nguy nhưng họ luôn lạc quan, yêu đời, bởi họ biết họ còn cố gắng chiến đấu dài lâu. Nên chỉ có sức mạnh của lòng tin, của niềm hi vọng mới có thể giúp những nữ thanh niên xung phong vững vàng trên con đường đầy gian khổ. Chiến trường không làm cuộc sống của họ mất đi sự rộn ràng của tiếng cười và niềm vui vì họ là ba cô gái với ba tâm hồn cao cả. Mỗi người có một cá tính riêng nhưng ở họ đều ngời sáng vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng Việt Nam, của tuổi trẻ Việt Nam. Viết về ba cô thanh niên xung phong, Lê Minh Khuê đã không tô vẽ, không mĩ lệ mà miêu tả hết sức cụ thể, chân thực bằng cách cá thể hóa nhân vật với những hình ảnh rất đời thường. Nho có những sở thích thêu thùa, may vá. Thao thích chép những bài hát và ca những bài hát ấy. Còn Phương Định luôn mơ mộng và hoài niệm quá khứ, những kí ức. Niềm tin tưởng tiếp thêm sức mạnh giúp họ vượt qua những khó khăn, hiểm nguy. Chị Thao – tổ trưởng luôn dẫn dắt hai người còn lại đi trên những con đường bom đạn. Nhưng trong tâm hồn chị Thao cũng không thiếu những khát khao và ước mơ của tuổi trẻ. Trong công việc, chị rất bình tĩnh và gan dạ. Nhưng không ai ngờ con người không sợ cái chết lại sợ máu. Khi thấy máu là mặt chị tái méc, quay mặt đi chỗ khác nhắm mắt lại. Thế nhưng, mỗi khi biết rằng có cái gì đó không tốt lành sắp xảy ra là chị Thao lại tỏ ra bình tĩnh đến mức người khác phải ngạc nhiên về sự bình tĩnh của chị và chị thường lấy bánh quy trong túi ra và thong thả nhai. Chị hay tỉa đôi lông mày của mình rất cẩn thận, tỉa nhỏ như cây tăm nhìn rất táo bạo. Điều không ai quên được là giọng hát của chị. Chị hát không hay, giọng hát không mượt mà, uyển chuyển nhưng chị lại có ba quyển sổ dày để chép những bài hát và rãnh rỗi là chị ngồi lật sổ ra và chép bài hát. Còn Nho lại là cô gái hoàn toàn khác biệt, có những lúc cô bướng bỉnh, mạnh mẽ. Có lúc cô lại lầm lì, buồn bã. Nhưng không vì thế mà Nho mất đi vẻ dễ thương, hồn nhiên của mình. Cô thích làm nũng với chị Thao và Phương Định. Nho đại diện cho hình ảnh mỏng manh nhưng dũng cảm giữa chiến trường ác liệt, chết chóc. Phương Định là nhân vật chính và cũng chính là nhân vật kể chuyện. Một cô gái Hà Nội trẻ trung, năng động và xinh xắn. Cô nhạy cảm và hồn nhiên, thích mơ mộng và hay sống với những kí ức về gia đình và về thành phố của chính mình. Cô luôn xung phong đi đầu khi có nhiệm vụ phá bom, cô luôn luôn ổn định tinh thân và trong tư thế sẵn sàng ra trận mọi lúc. Cô luôn xem chị Thao và Nho như người nhà của mình, hết lòng yêu thương và quý mến mọi người. Cô rất có trách nhiệm với công việc của mình và luôn quyết liệt bảo vệ mọi người. Nhưng có nhiều lúc Phương Định thu hẹp thế giới của cô lại đến chừng như cả chị Thao và Nho cũng không hiểu được Phương Định cô đang có chuyện gì khó nói hay có tâm sự trong lòng. Mỗi người có một cá tính riêng nhưng ở họ đều ngời sáng vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng Việt Nam, của tuổi trẻ Việt Nam. Viết về ba cô thanh niên xung phong, Lê Minh Khuê đã không tô vẽ, không mĩ lệ mà miêu tả hết sức cụ thể, chân thực bằng cách cá thể hóa nhân vật với những hình ảnh rất đời thường. Họ đã từ cuộc đời bước vào trang sách, trở thành những anh hùng – những ngôi sao trên bầu trời Trường Sơn. Hình ảnh nữ thanh niên xung phong kiên trung, quả cảm trở thành cảm hứng chung của nền văn học một thời kì. Lâm Thị Mĩ Dạ viết Khoảng trời hố bom, Phạm Tiến Duật viết Gửi em cô thanh niên xung phong, Nguyễn Minh Châu viết Mảnh trăng cuối rừng, … ở bất kì tác phẩm nào ta cũng đều thấy ở họ ngoài những phẩm chất cao đẹp của người chiến sĩ Việt Nam còn có những vẻ đẹp tâm hồn riêng cũng hết sức cao đẹp và đáng trân trọng. Chính những điểm riêng ấy làm cho cuộc sống nơi rừng núi bớt phần đơn điệu, giúp cho đồng đội của họ cảm thấy thú vị và tin yêu hơn, Kết bài: Tác phẩm Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê khơi lên những cảm xúc khó giải thích trong lòng người đọc. Tác giả làm nổi bật lên nét đẹp tâm hồn của ba nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Đó cũng chính là những hình ảnh đẹp, tiêu biểu của thế hệ trẻ Việt Nam thời kháng chiến chống Mĩ cứu nước.
Bài tham khảo: Mở bài: Mỗi con người Việt Nam đều sẵn có trong mình một tình yêu nước mãnh liệt. Thế nhưng không chỉ riêng đàn ông mới có thế cống hiến cho đất nước mà phụ nữ cũng có thể. Việc này đã được thể hiện rõ qua truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của tác giả Lê Minh Khuê. Tác phẩm kể về ba chị em yêu nước và dâng hiến thân mình cho tổ quốc. Thân bài: Ba chị em ấy chính là Thao, Phương Định và Nho. Từ thời xưa, đã luôn có nhiều người mặc định rằng phụ nữ thường yếu đuối, không thể làm được mọi thứ. Nhưng ba chị em này lại không như thế. Họ mạnh mẽ, gan dạ thật ra thì cũng không thua gì những người đàn ông. Ba người phụ nữ kiên cường, không từ bỏ mọi khó khăn thử thách. Tuy rằng phải xa quê, phải xa nơi mà họ yêu thương nhưng họ vẫn kiên cường đứng vững. Họ không yếu đuối như mọi người thường nghĩ. Họ mạnh mẽ đứng trước địch như hàng tre xanh không bao giờ bất khuất. Trong người họ được đốt cháy bởi ngọn lửa yêu nước không bao giờ tắt. Một ngọn lửa sáng nhất mà chẳng thể nào dập tắt. Cả ba chị em đều là những người lạc quan, yêu đời, yêu cuộc sống. Họ cũng vô cùng dũng cảm, dám đối mặt trước khó khăn như nhiệm vụ gỡ bơm. Có lẽ trong con người họ sẽ không bao giờ hiện hữu hai từ “từ bỏ” mà vẫn “kiên trì” đối mặt với mọi khó khăn dù gian khó đến mấy. Tình đồng chí giữa ba chị em họ vô cùng thắm thiết. Họ làm điều gì cũng nghĩ đến đối phương trước. Bên cạnh những mặt đó, họ cũng chỉ như những cô gái thường. Có một tâm hồn thiếu nữ hồn nhiên, vô tư như bao người. Họ là những người sống với cùng tình cảm lại thích mơ mộng về tương lai. Cũng nhẹ nhàng, mỏng manh như bao cô gái khác nhưng cũng lại gan dạ, dũng cảm đó cũng được xem là điểm đặc trưng của ba chị em. Họ là những người thanh niên trẻ trung đại diện tiêu biểu cho thanh niên Việt Nam trong thời kỳ kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Họ đôi khi lại rất ngang bướng nhưng chính vì tích cách đó lại là một nét rất riêng của ba người. Họ là những cô gái có ước mơ, có hoài bão của riêng mình. Những cô gái luôn có niềm tin vào tương lai xa vời ấy. Nhưng cũng không ngại hi sinh thân mình cho đất nước, cho tổ quốc mà họ yêu quý. Có lẽ rằng, họ chỉ hi vọng đất nước, quê hương mà họ dùng cả thân mình để bảo vệ sẽ được hạnh phúc. Những con người ấy thật sự khiến nhiều người phải khám phục. Họ cũng là một trong những người khiến người khác thay đổi cách nhìn về phụ nữ. Họ nhìn phụ nữ bằng một hình ảnh mạnh mẽ như thế thật sự là một điều tuyệt vời. Mặt khác, họ cũng có những nét khác biệt riêng của mỗi người. Nếu như nói đến Thao thì có lẽ ai cũng đều biết Thao chính là chị cả. Thao đảm nhận chức trách tổ trưởng. Vừa là chị cả vừa là tổ trưởng có thể thấy Thao phải chịu đựng rất nhiều áp lực trên người. Vừa phải lo cho các em lại phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Thao có điềm tĩnh, trầm lặng. Cô thường không nói nhiều. Có lẽ nào cô thích một cuộc sống riêng tư, cuộc sống một mình. Cô cũng biết thuê thùa may vá, cũng là một người phụ nữ chuẩn mực của dân tộc Việt Nam. Tuy rằng, cô không hay hát cho lắm nhưng cô lại thích chép bài hát. Tất cả mọi thứ đó đều nói lên một người phụ nữ và một người chiến sĩ mang tên Thao. Một người không xa hoa lại vô cùng giản dị trong cuộc sống. Tiếp đến, sẽ là Phương Định. Cô là chị hai trong ba chị em. Cô được xem là người đẹp nhất trong ba chị em. Nhan sắc của cô đều được mọi người công nhận. Cô là một người sống nội tâm và nhạy cảm. Cô hát vô cùng hay và lúc nào cũng hát. Đôi khi, cô vừa ngồi vừa nhẩm một điệu nhạc rồi cứ thế mà hát một lời nhạc nào đó mà đó cô sáng tác ra. Cô kiêu kì nhưng lại vô cùng kín đáo. Cô mang trong người một tâm hồn nghệ thuật có lẽ cũng vì thế mà cô cũng thường hay mơ mộng. Mọi thứ ấy đều đã được Lê Minh Khuê khắc họa lên một nhân vật Phương Đinh như thế. Cuối cùng sẽ là Nho. Cô là người nhỏ tuổi nhất trong nhà. Cô có một sắc đẹp khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu. Vì tuổi nhỏ nên cô hồn nhiên, vô tư. Nhưng khi ra chiến trường cô cũng như bao đồng đội khác. Cũng đối dũng cảm đối mặt trước khó khăn thử thách. Có một lần trong lúc làm nhiệm vụ, Nho đã bị thương và bên cạnh cô luôn có hai người chị bên cạnh động viên an ủi. Điều đó đã thể hiện tình chị em giữa họ rất sâu đậm và cũng thấy được Nho đã mạnh mẽ như thế nào khi phải đối mặt với khó khăn. Đó chính là cô gái tên Nho – cô gái tuy nhỏ lại vô cùng dũng cảm. Kết bài: Tinh thần yêu nước của ba nữ thanh niên xung phong vô cùng sâu đậm. Tất cả đều được Lê Minh Khuê khắc họa vô cùng rõ ràng. Họ là những cô gái mạnh mẽ kiên cường, bất khuất, là những người thanh niên tiêu biểu cho lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam, những con người đáng được nhận sự tự hào của dân tộc.