Cảm nghĩ về bài thơ “mao ốc vị thu phong sở phá ca”

  1. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪

    Cảm nghĩ về bài thơ “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” - Bài làm 1

    Bài làm:
    Bài thơ Mao ốc vị thu phong sở phá ca (Bài ca nhà tranh bị gió thu phá) của Đỗ Phủ biểu hiện một tâm hồn cao đẹp ở một hoàn cảnh khá thú vị.

    Tháng tám, thư cao, gió thét già,
    Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
    ....
    Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
    Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!
    Đây là bài thơ tự do, câu dài, câu ngắn phóng túng phù hợp với đề tài miêu tả một trận gió to, nhà bị tốc mái, gọi là thơ “cổ thể” - thể thơ xuất hiện trước thơ Đường. Do trình độ hạn chế nên chúng ta chỉ đọc bản dịch thơ của nhà thơ Khương Hữu Dụng. Và cũng vì thế, chúng ta chủ yếu tìm hiểu bố cục, hình ảnh, chứ không đi sâu phân tích, đánh giá các từ ngữ cụ thể trong nguyên tác chữ Hán như đối với ba bài thơ trước.
    Bài thơ gồm bốn phần với những bút pháp khác nhau, khá linh hoạt:
    - Phần một:

    Tháng tám thu cao, gió thét già,
    Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
    Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
    Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
    Mảnh thấp quay lộn vào mương sa.
    Năm câu đầu miêu tả cảnh gió làm tốc mái nhà, những tấm cỏ tranh dùng lợp nhà bay sang bờ sông bên kia, treo trên ngọn cây rừng, nhào xuống lòng mương nước. Cảnh tượng thật kinh hoàng. Thơ tả là chính, song vẫn toát ra nỗi khiếp sợ hốt hoảng của nhà thơ - miêu tả, biểu cảm.
    - Phần hai:

    Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
    Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
    Cắp tranh đi tuốt vào luỹ tre
    Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
    Quay về, chống gậy lòng ấm ức!
    Năm câu tiếp vừa kể việc, vừa bộc lộ nỗi xót xa, đau đớn - tự sự kết hợp biểu cảm. Hai hình ảnh đối lập được kể ra, thật đáng thương tám: trong khi lũ trẻ thôn nam đua nhau cướp những tấm tranh, chạy đi, thì một ông già, nhà thơ Đỗ Phủ tay chống gậy, miệng thét gào thảm thiết chẳng đòi lại được, cuối cùng đành mang “lòng ấm ức” trở về nhà. Nỗi đau vì cơn gió dữ mùa thu’mỗi lúc một tăng.
    - Phần ba:

    Giây lát, gió lặng, mây tối mực,
    Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
    Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
    Con nằm xấu nết đạp lót nát
    Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu
    Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.
    Từ trải Cơn loạn ít ngủ nghê
    Đêm dài ướt át sao cho trót?
    Tám câu tiếp theo miêu tả trận mưa phũ phàng hành hạ nhà thơ. Mưa mỗi lúc một “dày hạt”, nhà thì dột, chăn mền ướt sũng “lạnh tựa sắt”, con thơ quấy khóc... Đoạn thơ vừa miêu tả vừa kể chuyện về cuộc đời trôi nổi rồi buông lời thở than, biểu cảm. Hai câu thơ cuối “Từ trải cơn li loạn ít ngủ nghê - Đêm dài ướt át sao cho trót?” buông ra, khái quát cảnh dời và nỗi đau thân phận đến thê thảm của một kiếp người tài hoa mà bất hạnh. Hình ảnh đèm dài vừa tả thực cái đêm đen mưa gió lúc bấy giờ vừa ẩn dụ cho tình hình đất nước và cuộc đời nhà thơ vào những năm ông phải lưu lạc, li hương vì cảnh nội chiến. Câu thơ cuối cấu trúc dạng câu hỏi, hỏi tu từ “Đêm dài ướt át sao cho trót?”. Do đó, câu thơ vừa giãi bày nỗi đắng cay của nhà thơ vừa ngầm lên án giai cấp thống trị bấy giờ quá hèn kém để xảy ra nạn binh đao khiến nhân dân không sao tránh khỏi được kiếp sống lầm than, ướt át, tối tăm.
    Như vậy, qua ba phần trên của bài thơ gồm mười tám câu thơ, tác giả bài Mao ốc vị thu phong sở phá ca vừa tả, vừa kể về một trận gió mưa mùa thu tàn phá căn nhà của mình, vừa ẩn dụ cho bức tranh xã hội đầy li loạn thời kì Trung Đường bấy giờ. Từ đó, nhà thơ cất lên tiếng nói xót xa cho thân phận mình nói riêng, cho kiếp người nói chung trước thiên tai và những tai ương do con người gây ra. Mỗi dòng thơ như một dòng nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra mãi...
    - Đến phần bốn:

    Ước được nhà rộng muôn ngàn gian,
    Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
    Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn!
    Kết bài thơ, bất ngờ thay, nhà thơ không tiếp tục thở than mà trái lại, ông bình tĩnh, suy ngẫm để rồi cất lên tiếng nói lạc quan, giãi bày niềm khát vọng lớn lao, cao đẹp. Đỗ Phủ “Ước được nhà rộng muôn ngàn gian” để che khắp thiên hạ, kẻ sĩ cũng như người nghèo đều được sống hạnh phúc. Hai câu kết đoạn, cũng là kết bài thật bất ngờ.
    Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
    Riêng lều ta nát, chiu chết rét cũng được!
    Đoạn thơ thứ tư, nhất là hai câu kết này thể hiện tấm lòng vị tha (chỉ nghĩ đến người khác, không nghĩ riêng cho mình) và tinh thần nhân đạo (thương người, mong mọi người hạnh phúc) rất đáng quý của Đỗ Phủ. Ước mơ ấy tuy mang màu sắc ảo tưởng, lãng mạn nhưng rất chân thực, bắt nguồn từ cuộc sống có thực và bản tính nhân hậu của một thi sĩ luôn luôn gắn bó với đời, luôn quan tâm và mong muốn nhân dân được ấm no, hạnh phúc.
    Kết hợp nhiều phương thức biểu đạt, Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ đã thể hiện một cách sinh động nổi khổ của bản thân do cân nhà bị gió thu phá nát. Điều đáng quý hơn là vượt lên trên bất hạnh cá nhân, nhà thơ đã thô lộ khát vọng cao cả: ước sao có được ngôi nhà vững chắc ngàn vạn gian để che chở cho tất cả mọi người nghèo trong thiên hạ. Đặt tên cho bài thơ của mình là “bài ca”, phải chăng Đỗ Phủ muốn cất cao tiếng hát vì con người, khích lệ con người vượt trên mọi đau khổ của cuộc đời hiện tại để hướng tới một tương lai tươi sáng? Đỗ Phủ đích thực là nhà thơ hiện thực mang tâm hồn lãng mạn cao quý, xứng đáng được người đời tồn là bậc Thi thánh.
     
  2. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪
    Cảm nghĩ về bài thơ “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” - Bài làm 2

    Bài làm:

    Đỗ Phủ (712 – 770), nhà thơ nổi tiếng đời Đường ở Trung Quốc. Tên chữ của ông là Tử Mĩ, bút hiệu Thiếu Lăng, quê ở tỉnh Hà Nam. Sau khi đỗ đạt, ông có ra làm quan trong một thời gian ngắn. Tướng An Lộc Sơn nổi dậy chống triều đình, Đỗ Phủ tình nguyện xin nhà vua cho đi đánh dẹp nhưng không được nhà vua tín nhiệm. Năm 759, ông từ quan, đưa gia đình về vùng Tây Nam. Sống trong cảnh đói nghèo bệnh tật, mùa đông năm 770, nhà thơ qua đời trên một chiếc thuyền nhỏ cắm sào bên dòng sông Tương (tỉnh Hồ Nam).
    Thời gian ở Thành Đô, Đỗ Phủ được bạn bè giúp đỡ dựng cho một căn nhà tranh bên khe Cán Hoa. Mới ở được mấy tháng thì căn nhà đã bị gió thu thổi mạnh làm cho tốc mái. Xuất xứ bài thơ là từ sự việc đó.
    Bài ca nhà tranh bị gió thu phá phản ánh cuộc sống cơ cực của gia đình nhà thơ và thể hiện lòng nhân ái, vị tha đáng quý của nhà thơ trước những cảnh đời bất hạnh như mình:

    Tháng tám thu cao, gió thét già,
    Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
    Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
    Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
    Mảnh thấp quay lộn vào mương sa.
    Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
    Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
    Cắp tranh đi tuốt vào luỹ tre
    Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
    Quay về, chống gậy lòng ấm ức!
    Giây lát, gió lặng, mây tối mực,
    Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
    Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
    Con nằm xấu nết đạp lót nát
    Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu
    Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.
    Từ trải Cơn loạn ít ngủ nghê
    Đêm dài ướt át sao cho trót?
    Ước được nhà rộng muôn ngàn gian,
    Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
    Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn!
    Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
    Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!
    Bài thơ gồm có bốn phần. Phần một tả cảnh gió thu cuốn mất mấy lớp tranh lợp nhà. Phần hai kể về việc lũ trẻ con hùa nhau cướp những tấm tranh. Phần ba tả nỗi khổ của gia đình Đỗ Phủ trong đêm mưa. Phần bốn là ước mơ và tấm lòng nhân ái của nhà thơ.
    Phần đầu bài thơ tả cảnh ngôi nhà đơn sơ bị gió thu tàn phá:

    Tháng tám, thu cao, gió thét già,
    Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
    Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
    Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
    Mảnh thấp quay lộn vào mương sa.
    Đỗ Phủ đã dùng bút pháp miêu tả kết hợp với kể chuyện để nói lên nỗi khổ ghê gớm nhất của một đời người đó là cảnh sống không nhà hoặc phải ở trong một căn nhà chật hẹp, rách nát. Gió thu mạnh như thét, như gào, thổi tốc mái, cuốn những tấm tranh bay vung vãi khắp nơi. Nhiều tấm bay tít sang bên kia sông. Có tấm treo tận ngọn cây cao trong rừng xa. Có tấm rơi xuống mương sâu. Nhìn mái nhà tan nát, lòng nhà thơ cũng nát tan.
    Phần hai của bài thơ tả tình thế bối rối, bất lực của vị chủ nhà đáng thương:

    Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
    Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
    Cắp tranh đi tuốt vào luỹ tre
    Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
    Quay về, chống gậy lòng ấm ức!
    Nhà thơ kể lại diễn biến sự việc bằng giọng điệu ngậm ngùi, chua xót. Bất chấp sự ngăn cản, van xin của ông lão già yếu, lũ trẻ trong thôn hùa nhau cướp giật những tấm tranh rồi chạy tuốt vào luỹ tre đầu làng. Không làm gì được, không còn hơi sức để kêu gào, nhà thơ đành ấm ức chống gậy quay về, đứng run rẩy ngậm ngùi trước căn nhà tốc mái, tan hoang. Đằng sau sự mất mát về vật chất là nỗi đau nhân tình thế thái. Cuộc sống cơ cực đã biến lũ trẻ thành những đứa bé hư đốn, nhẫn tâm, không biết xót thương.
    Phần ba tả nỗi khổ của gia đình Đỗ Phủ trong đêm mưa. Đây là phần cảm động nhất của bài thơ:

    Giây lát, gió lặng, mây tối mực,
    Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
    Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
    Con nằm xấu nết đạp lót nát
    Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu
    Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.
    Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê
    Đêm dài ướt át sao cho trót?​

    Cuồng phong đã lặng. Màn đêm ập xuống, tối đen như mực. Cả gia đình khôn khổ nằm co quắp trong đông chăn đệm cũ rách, lạnh ngắt như đồng. Buổi chiều, gió nổi làm tốc mái tranh. Đến đêm, mưa lại đổ xuống rỉ rả không ngừng. Nhà dột khắp nơi, chẳng biết tránh đâu. Lũ con thơ vừa đói vừa rét cứ lục đục hoài, nằm không yên chỗ. Cảnh tình thật đáng thương!
    Nhà thơ miêu tả và kể chuyện theo trình tự thời gian. Chỉ vài chi tiết: Trời thu mịt mịt đêm đen đặc... Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt, nhà thơ đã làm nổi bật được đặc điểm của mưa thu là dai dẳng và lạnh lẽo.
    Suốt đêm dài, nhà thơ thao thức, trằn trọc, chỉ mong trời mau sáng. Từ độ loạn lạc tới giờ, Đỗ Phủ ít ngủ. Đêm nay, bao nhiêu nỗi khổ dồn dập đến với nhà thờ: nhà dột, mưa ướt dầm dề, các con đói lạnh...! Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê là một nét nhấn làm nổi bật nỗi khổ tinh thần của Đỗ Phủ. Ông lo cho mình một phần, lo cho thiên hạ muôn phần. Ông hiểu rằng tình cảnh gia đình mình đã khổ, nhưng nhiều người khác còn khổ hơn.
    Phần bốn phản ánh ước mơ cao cả của nhà thơ.
    Trong cảnh bị mưa vùi gió dập, trái tim nhà thơ quặn thắt không phải chỉ vì chuyện lều ta rách nát mà còn vì cảnh không nhà của hàng ngàn kẻ sĩ nghèo trong thiên hạ. Từ hiện thực đau khổ của cuộc sống cá nhân, nhà thơ đã thốt lên lời ao ước thiết tha: có được ngôi nhà rộng rãi, vững bền để có thể che gió che mưa cho tất cả những kẻ sĩ bần hàn:

    Ước được nhà rộng muôn ngàn gian,
    Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
    Gió mưa chẳng núng vững vàng như thạch bàn!
    Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
    Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!
    Lòng vị tha của Đỗ Phủ đã đến mức xả thân, ông chấp nhận riêng mình chịu khổ, miễn sao mọi người được hạnh phúc. Ước mơ của Đỗ Phủ tuy mang màu sắc ảo tưởng song nó đẹp đẽ, cao quý, làm xúc động trái tim người đọc.
    Giả thử không có năm dòng thơ cuối, trước mắt ta vẫn là một bài thơ hay, có giá trị biểu cảm cao bởi vì nhà thơ đã phản ánh chân thực nỗi khổ của một người nghèo trước cảnh căn nhà bị gió thu phá nát.
    Tuy nhiên, nhờ có năm dòng thơ cuối mà nỗi khổ đau của một con người, một gia đình mới trở thành tấm gương phản chiếu nỗi khổ đau của muôn người, muôn nhà.
    Đỗ Phủ không dừng lại ở mức miêu tả nỗi thống khổ của bản thân mà thông qua đó để thể hiện sự thống khổ của tất cả kẻ sĩ nghèo trong thiên hạ, từ đó phản ánh hiện thực ảm đạm của xã hội.
    Bài ca nhà tranh bị gió thu phá là một tác phẩm nổi tiếng của Đỗ Phủ. Bút pháp hiện thực cũng như tinh thần nhân đạo cao cả của nhà thơ đã ảnh hưởng khá sâu rộng đến thơ ca Trung Quốc đời sau.
    Đỗ Phủ là nhà thơ hiện thực lớn nhất trong lịch sử thơ ca cổ điển Trung Quốc. Thơ ông được mệnh danh là “thi sử” (sử bằng thơ) vì đã phản ánh chân thực, sâu sắc bộ mặt lịch sử đương thời. Nhà thơ Nguyễn Du, tác giả Truyện Kiều nổi tiếng của nước ta đã tôn vinh Đỗ Phủ là Bậc thầy muôn đời của văn chương muôn đời.
     
  3. Tác giả: LTTK CTV01
    Đánh giá: ✪ ✪ ✪ ✪ ✪
    Cảm nghĩ về bài thơ “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” - Bài làm 3

    Bài làm:

    Đỗ Phủ (712-770) là một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Ông đã để lại cho nền văn học một lượng lớn những tác phẩm đồ sộ và có ý nghĩa nhất đối với những thế hệ đi sau. Thơ của ông luôn mang những gì giản dị và gần gũi với cuộc sống của mỗi con người. Tuy ông là người có một cuộc sống khổ cực, vất vả hơn so với những nhà thơ khác cùng thời nhưng thơ của ông chưa bao giờ chứa đựng những điều u uất mà vẫn luôn ngời sáng bởi những lý tưởng cao đẹp và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. điển hình trong số đó là Bài ca nhà tranh bị gió thu phá được ông sáng tác khi gia đình khó khăn là một trong những ví dụ điển hình.

    Tháng tám thu cao, gió thét già,
    Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
    Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
    Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
    Mảnh thấp quay lộn vào mương sa.
    Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
    Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
    Cắp tranh đi tuốt vào luỹ tre
    Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
    Quay về, chống gậy lòng ấm ức!
    Giây lát, gió lặng, mây tối mực,
    Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
    Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt.
    Mở đầu bài thơ là hoàn cảnh của gia đình nhà thơ lúc bấy giờ. Trong những ngày có gió rét lạnh mà cả gia đình chỉ có thể nằm chung trên một chiếc mền rách nát. Thậm chí những cơn gió thổi qua làm bay cả mái nhà của gia đình nhà thơ, không những vậy những tấm mái đó còn bị ăn trộm mất. Không biết phải làm như thế nào, sức người già cả nhà thơ chỉ còn biết giận giữ mà quay trở về. Tình cảnh vất vả với đàn con nheo nhóc, trong hoàn cảnh đó, với những người bình thường thì họ sẽ lập tức than phiền, đổ lỗi cho hoàn cảnh để phát tác những cảm xúc của mình. Phần đầu của bài thơ sử dụng biện pháp tu từ liệt kê hàng loạt những khó khăn vất vả của gia đình mình cùng những lời kể tự sự vê những gì đang diễn ra. Thế những ở những dòng thơ sau, chúng ta mới thấy được tấm lòng bác ai của nhà thơ Đỗ Phủ mà ít người có thể làm được.

    Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
    Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan
    Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn
    Than ôi! Bao giờ nhà ấy mới sừng sững dựng trước mắt
    Riêng lều ta nát chịu chết rét cũng được
    Đọc những dòng thơ trên mà cảm xác dâng trào mãnh liệt. Chịu cảnh khổ cực nên nhà thơ cũng thấu hiểu với những người có cùng hoàn cảnh với mình khi phải chịu cảnh lạnh lẽo, rét buốt. Ông chỉ có một ước mong là tất cả những kẻ sĩ nghèo đều không phải chịu cảnh vất vả như ông, thậm chí để đổi lấy điều đó mình ông chịu chết rét cũng không sao cả.
    Qua bài thơ, chúng ta mới thấy được những nét cao thượng trong tâm hồn và suy nghĩ của nhà thơ Đỗ Phủ. Có thể nói có được rất ít những người có được nhân cách cao đẹp như của ông. Cũng chính bởi vậy nên thơ của ông thường mang đậm những nét gần gũi, giản dị và cũng rất đời thường. Ông tuy nghèo nhưng nhân cách của ông thì vô cùng giàu có và cao quý.