Kể lại câu chuyện về chú bé Lượm của Tố Hữu, theo hình thức tự sự - Bài làm 1 Bài làm: Ngày đó, Huế đang có chiến tranh xảy ra vô cùng gay go và ác liệt. Tôi đi công tác xa và bây giờ được trở về, chưa kịp vui mừng khi được trở lại quê nhà lòng tôi đã đau quặn lại khi nhìn thấy quê hương tôi ngày xưa đâu cả rồi mà giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn. Nhưng thấp thoáng đâu đó là hình ảnh những con người nơi đây vẫn vươn mình đứng dậy trong đống đổ nát, hoang tàn ấy. Từ những con người nhỏ bé, như hình ảnh chú bé Lượm cũng bằng chính sức lực của mình, giúp ích cho cách mạng, cho đất nước. Tôi sẽ kể lại câu chuyện về Lượm để các bạn cùng nghe. Tôi trở về, chiến tranh cũng đã bớt tàn khố, tôi bước đi trên con phố Hàng Bè. Bỗng từ xa tôi thấy một cái bóng nhỏ, hình như đó là một chú bé với cái dáng cao, gầy. Chú bé ấy nhanh nhẹn tiến đến lại gần tôi. Nhìn tôi một lúc, chú ngập ngừng hỏi: – Chú có phải là chú Tố Hữu không ạ? Tôi thoáng ngạc nhiên về câu hỏi của chú bé; tôi nhìn chú, một dáng người nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn; bên hông chú là một các xắc nhỏ, mỗi khi bước cái xắc lại đung đưa theo nhịp chân của chú. Tôi trả lời và xoa đầu cậu bé: – Đúng rồi, chú là Tố Hữu đây nhưng sao cháu lại biết tên chú? Chú trả lời: – Cháu là Lượm, hàng xóm nhà chú đây mà! Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng, tôi nói: – Ra vậy, cháu là Lượm à? Nhìn cháu khác quá, chú không nhận ra. Chú bé lém lỉnh trả lời, tôi thấy chú là một cậu bé tinh nghịch, điều đó thể hiện ngay trên chiếc mũ ca lô đội lệch của chú: – Vậy là chú còn nhớ cháu rồi, chú bây giờ cũng khác quá làm cháu suýt nữa thì không nhận ra. Tôi hỏi: – Công việc hiện nay của cháu là gì? Lượm nói: – Cháu làm liên lạc chú à, ở đồn Mang Cá. Ở đây các anh, chị vui tính, yêu thương cháu vô cùng, cháu thấy thích hơn ở nhà, lại giúp ích cho đất nước được nữa chú ạ! Tôi thấy vui và xúc động về hành động của chú bé; một cậu bé hồn nhiên, vui tươi, không quản ngại khó khăn gian khổ giúp ích cho nước nhà. Tôi thầm nghĩ nếu đất nước ta có nhiềucậu bé như Lượm thì chắc hẳn chiến tranh sẽ sớm kết thúc. Lượm nói: – Thôi, bây giờ cháu phải đi làm nhiệm vụ tiếp đây, cháu chào chú ạ! Tôi lại nhìn chú, chú đang đi xa dần, Lượm cười híp cả hai mắt lại, má chú đỏ như trái bồ quân, đôi chân thoăn thoắt của Lượm đưa cậu bé đi xa dần. Tôi thầm mong được gặp lại chú trong ngày Huế chiến thắng. Bẵng đi một thời gian, tôi không hay tin tức gì về Lượm. Bỗng một hôm, khi đang làm việc, một người chiến sĩ của tôi chạy vào chỗ tôi và báo tin: – Chiến tranh đáng sợ thật anh à, nó lại cướp đi mất một chiến sĩ liên lạc của chúng ta rồi. Chú bé Lượm, quê ở Huế, là người liên lạc quả cảm nhất của đội ta. Tôi sững người và lắp bắp: – Lượm… Lượm đã hi sinh rồi sao? Tôi lặng người và lảo đảo ngồi xuống ghế. Tôi cứ bị ám ảnh mãi về hình ảnh của Lượm – một chú bé liên lạc quả cảm đã hi sinh. Dù chú bé đã ngã xuống như trong tay chú vẫn nắm bông lúa nhỏ như không muốn rời xa quê hương mình. Tôi đã kể lại câu chuyện về Lượm cho các bạn và chính thế hệ sau nghe, tôi ngẫm nghĩ trong lòng: Nếu đất nước hoà bình, thống nhất, không có chiến tranh thì thế hệ trẻ các em bé như Lượm vẫn còn đang trong tuổi cắp sách đến trường, được nô đùa, vui chơi với các bạn. Một số em có khi vẫn còn làm nê, làm nũng bố mẹ. Ấy vậy mà hoàn cảnh nghiệt ngã của chiến tranh đã cướp đi những cái quyền nhỏ bé nhất của các em. Lượm là một tấm gương sáng cho các thế hệ mai sau noi theo, một tấm gương về người chiến sĩ nhỏ anh hùng, quả cảm, gan dạ.
Kể lại câu chuyện về chú bé Lượmcủa Tố Hữu, theo hình thức tự sự - Bài làm 2 Bài làm: Năm 1946, thực dân Pháp xâm lược nước ta một lần nữa. Chủ tịch Hồ Chủ tịch thay mặt Chính phủ lâm thời đọc “Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến” quyết tâm bảo vệ chủ quyền độc lập, tự do. Từ Hà Nội, tôi trở về Huế – Quê hương tôi vào đúng lúc Pháp tấn công vào Huế. Người dân xứ Huế không phân biệt già trẻ, gái trai, đồng lòng đánh giặc, bảo vệ quê hương, Tổ Quốc. Đang bước đi trên phố Hàng Bè, tôi chợt nghe tiếng gọi từ phía sau: “Ôi chú Hiếu! Chú đã về rồi à?”. Tôi ngoảnh lại. Một chú bé loắt choắt, làn da rám nắng, chiếc mũ ca nô đội lệch trên đầu, trông thật tin nghịch. Cậu bé cười, phô hàm răng trắng đều tăm tắp, sải bước thật nhanh về phía tôi, hai tay dang rộng ôm trầm lấy tôi, chiếc xắc cốt nhún nhảy trên lưng theo nhịp bước. Cậu bé Lượm! Đứa cháu bé bỏng của tôi! Mới xa cháu vài năm mà nhìn cậu bé chững chạc hẳn lên. Cháu chững chạc hẳn lên, trông như một anh bộ đội thực thụ. Tôi ôm chặt Lượm vào lòng, vội vã hỏi thăm về những người thân. Cháu vui vẻ khoe: – Cháu đang chiến sĩ làm liên lạc chú ạ. Ở với các chú trong đồn Mang Cá, cháu được các chú dạy viết, đọc chữ, dạy hát, dạy bắn súng... Vui lắm chú à. Cháu thích, thích hơn ở nhà ấy! Lượm hào hứng kể rồi cười thích thú, đôi mắt cậu bé mắt sáng ngời, đôi má ứng đỏ như trái bồ quân. Tôi cũng vui lây với niềm vui hồn nhiên của Lượm. Cậu bé đứng nghiêm chào tôi theo cách của các đồng chí bộ đội vẫn chào nhau với nụ cười tinh nghịch: “Thôi, chào đồng chí!”. Tôi đứng lặng nhìn theo bóng cháu đang thoăn thoắt nhảy chân sáo trên đường. Thoáng đâu đó văng vẳng bên tai tôi tiếng huýt sáo vui vẻ của cậu bé Lượm. Tôi rất vui vì Lượm đã trở thành đồng đội của tôi, một đồng đội tí hon. Ngày tháng trôi qua, hai chú cháu tôi chiến đấu trên hai mặt trận khác nhau. Vào một buổi chiều tháng sáu, tôi bàng hoàng không đứng vững khi nhận được tin Lượm đã hi sinh. Giữa lúc cuộc chiến đấu diễn ra ác liệt, Lượm được giao nhiệm vụ đưa “thư mật thượng khẩn” ra mặt trận. Trong mưa bom, đạn lửa, cậu bé vẫn lao lên như một mũi tên, không sợ hiểm nguy, quyết trao tới tận tay người chỉ huy trận đánh mật lệnh của cấp trên. Thật không may một viên đạn thù đã bắn trúng cậu bé. Lượm ngã xuống trên mảnh đất quê hương, giữa đồng lúa còn thơm mùi sữa. Lượm đã hi sinh ngay trên mảnh đất chôn nhau cắt rốn của mình. Cháu ra đi mãi mãi, để lại niềm thương cảm khôn nguôi trong lòng chúng tôi: – Những người đồng đội của cháu... Mỗi khi nghĩ đến Lượm, trong tâm trí tôi lại hiện lên hình ảnh một chú bé loắt choắt, vai đeo chiếc xắc cốt đựng tài liệu, đầu đội lệch chiếc mũ ca lô, miệng huýt sáo vang, vừa đi vừa nhảy chân sáo trên con đường chan hoà ánh nắng. Giá mà tuổi thơ hồn nhiên ấy được sống trong hoà bình thì giờ đây cháu đang được ngồi trên ghế nhà trường với các bạn cùng trang lứa. Ấy vậy mà... Đấy! tôi vừa kể lại câu chuyện về Lượm – Một chiến sĩ quả cảm, gan dạ mà hình ảnh ấy còn lưu truyền mãi đến các thế hệ về sau.
Kể lại câu chuyện về chú bé Lượmcủa Tố Hữu, theo hình thức tự sự - Bài làm 3 Bài làm: Đó là những ngày ở Huế bắt đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, năm 1947. Tôi lúc bấy giờ ở Hà Nội nhận lệnh khẩn cấp về Huế. Trên đường đi, tôi tình cờ gặp một chú bé giao liên tên Lượm, ở Hàng Bè. Lượm là một chú bé có dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn. Chú đeo một cái túi xinh xinh bên mình. Chú có một đôi chân thoăn thoắt và cái đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui tươi ấy càng được tôn thêm bởi chiếc ca lô đội lệch, và mồm luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên đường vàng. Giữa những ngày kháng chiến toàn dân, chú bé liên lạc như làm tăng thêm niềm tin trong lòng người lính chúng tôi. Tranh thủ phút rảnh rỗi, tôi lại gần hỏi han, trò chuyện với chú. Chú vừa cười vừa nói với tôi: Cháu đi liên lạc Vui lắm chú à Ở đồn Mang Cá Thích hơn ở nhà Tôi thật sự xúc động trước sự vô tư và hồn nhiên của chú bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới… Chiến tranh còn dài, chúng tôi chia tay nhau, mỗi người đều quyết tâm làm tròn bổn phận của mình. Tôi lưu luyến nhìn theo bóng Lượm xa dần mà lòng thầm mong gặp lại cháu trong ngày khải hoàn ca chiến thắng. Nhưng chiến tranh vẫn chứa nhiều tàn nhẫn. Vào một ngày tháng sáu, có giao liên đem tin đến, tôi bàng hoàng được tin Lượm đã hi sinh! Mắt tôi nhoà đi theo lời kể của người liên lạc… “Lượm hi sinh khi đang làm nhiệm vụ. Cháu bị một viên đạn địch bắn tỉa. Nhìn cháu nằm trên lúa, tay còn nắm chặt bông, lá thư đề “Thượng khẩn” còn nằm trong cái xắc… mọi người không cầm được nước mắt…” Cổ họng tôi nghẹn lại, hình ảnh yêu thương ngày nào của cháu hiện lên rõ mồn một: Chú bé loắt choắt Cái xắc xinh xinh Cái chân thoăn thoắt Cái đầu nghênh nghênh Ca lô đội lệch Mồm huýt sáo vang Như con chim chích Nhảy trên đường vàng … Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn đẫm trên mi… Giấc mơ trôi qua mà lòng tôi mãi còn bồi hồi xúc động. Khói lửa chiến tranh đã tắt hẳn lâu rồi. Lớp trên chúng tôi đang sống những ngày tháng thanh bình và có thể nói là đầy đủ, sung túc. Tất cả là do cha mẹ đã không quản công lao chăm chút, nhưng không thể không kể đến sự hi sinh to lớn của những người anh hùng, trong đó có Lượm – chú giao liên quả cảm! Hãy ngủ yên Lượm ơi! Chúng tôi xin hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để gìn giữ và xây dựng đất nước này. Giữa những ngày tháng thanh bình, trang viết của tôi thay nén hương thơm, xin được tri ân những người anh hùng vị quốc vong thân…