Đề bài : Phân tích bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ” của Hàn Mạc Tử Bài làm: Hàn Mặc Tử ( 1912- 1940) là một nhà thơ tài hoa của dòng văn học lãng mạn nghệ thuật. Thơ Hàn Mặc Tử mang nhiều màu sắc độc đáo, đan xen không lẫn vào nhau. Trong những bài thơ hay nhất của Hàn Mặc Tử, “ Đây thôn Vĩ Dạ” là môt bài thơ về chủ đề tình yêu, mang màu sắc đượm buồn man mác. Câu thơ mở đầu bài thơ là một câu hỏi, tạo nên sự độc đáo, khác biệt: Sao anh không về chơi thôn Vĩ ? Thôn Vĩ là một con thôn nhỏ nằm bên bờ sông Hương thơ mộng, đẹp đẽ. Hình ảnh đã đi vào trong rất nhiều tác phẩm văn học. Câu thơ đọc qua tưởng là câu hỏi, nhưng cũng có thể coi là một lời mời về thăm quê, thăm thôn Vĩ tươi đẹp. Những câu thơ tiếp theo, tác giả tập trung miêu tả cảnh vật đẹp đẽ của thôn Vĩ: Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Trong những nét đặc trưng của làng quê Việt Nam, thì hàng cau như là một biểu tượng gắn liền từ bao đời nay. Câu cau cũng là biểu tượng cho tình yêu đôi lứa, ông bà ta từ xưa đã biết dùng miếng cau miếng trầu thay cho lời tỏ tình. Nhưng cây cau hiện lên trong thơ Hàn Mặc Tử lại là cây cau đại diện cho sức sống và niềm vui của tuổi trẻ với ánh nắng mới lên buổi sớm. Và giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp đó, con người xuất hiện khiến cho cảnh vật trở nên sinh động, có sức sống hơn. Ai đó bị che ngang ở đây, có phải là người khách đến thăm thôn Vĩ không? Hai hình ảnh đẹp đan xen vào nhau khiến cho khung cảnh trong thơ trở nên thi vị, tinh tế. Cảnh vật nơi đây càng trở nên rộng mênh mang ở những câu thơ tiếp theo: Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay. Hai câu thơ đang nói về thiên nhiên, nhưng ẩn sâu trong đó cũng là nỗi buồn của con người. Gió và mây thường đi với nhau, nhưng gió ,mây ở đây lại tách riêng ra mỗi người mỗi ngả, khiến cho dòng nước cũng trở nên buồn hiu hắt với những bông hoa bắp lay. Đây có lẽ chính là khung cảnh thật sự ở thôn Vĩ, với cảnh thiên nhiên thơ mộng nhưng cũng đan xen đâu đó cảm giác buồn man mác của tác giả khi không được gặp người trong mộng của mình. Nếu là người yêu mến Hàn Mặc Tử thì chắc chắn ta sẽ cảm nhận được ông là một người rất yêu trăng, bởi rất nhiều tác phẩm của ông xuất hiện hình ảnh ánh trăng. “ Đây thôn Vĩ Dạ” cũng không ngoại lệ, với hình ảnh vầng trăng hiện lên một cách vô cùng độc đáo, mới lạ Thuyền ai đậu bến sông trăng đó Có chờ trăng về kịp tối nay. Khi nhắc đến vầng trăng, người ta thường nghĩ đến những điều đẹp đẽ, êm đềm. Nhưng trăng ở đây lại là một ánh trăng day dứt, với câu hỏi còn đang dang dở “ có chờ trăng về kịp” ? Tác giả đang hỏi ai hay là hỏi chính mình? Một câu hỏi diễn tả nỗi hoang mang, mặc cảm, tự ti của bản thân nhà thơ về sự vô duyên với tình yêu. Màu sắc kì ảo đã bao trùm bài thơ ở khổ thơ cuối: Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra Ỏ đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà. Vị khách đã lạc cả vào trong giấc mơ của Hàn Mặc Tử bởi nỗi nhớ quá lớn. Hình ảnh trong giấc mơ vừa gần nhưng cũng vừa xa, tưởng thân thiết nhưng lại không có cách nào để với tới. Mối tình si trong lòng nhưng lại chưa có được câu ước hẹn của nhà thơ đối với cô nữ sinh trong trắng. Giữa một vùng trời sương khói mênh mông mờ ảo, hay nói cách khác là trong dòng đời nhiều sự mơ mộng, cám dỗ, liệu cô gái có còn nhớ đến mình không? Câu hỏi không biết là hỏi ai hay tác giả tự hỏi chính mình? Một mối tình ghi lòng tạc dạ, khiến cho tác giả phải tiếc nuối mãi không nguôi. Có thể nói, Đây thôn Vĩ Dạ là một bài thơ đẹp nhưng buồn quá. Bài thơ khiến cho người đọc day dứt không thôi về mối tình sâu nặng mang nhiều đớn đau của Hàn Mặc Tử khi biết cuộc sống của mình không còn bao lâu nữa, thật đáng thương cho một kiếp người tài hoa nhưng bạc mệnh. Nhưng người đọc cũng cảm thấy trân trọng hơn về con người của Hàn Mặc Tử, với một tình yêu tha thiết dành cho thiên nhiên, con người xứ Huế.